“Cho tôi xem một chút đi.” Hoắc Sơ điều chỉnh tư thế, cầm lấy gối ôm bên cạnh nhét vào ngực.
Đè dạ dày lại.
Mẫn Đăng quên béng mình vừa định làm gì, nhưng trước tiên đứng lên chuẩn bị đánh Thái Cực cho Hoắc Sơ xem.
Đúng là Mẫn Đăng biết đánh, đánh ra dáng, chiêu thức lúc tĩnh lúc động thỉnh thoảng còn có thể kéo theo cơn gió.
Hoắc Sơ mỉm cười nhìn một hồi, lông mày nhíu chặt lại, duỗi tay lặng lẽ đặt trên dạ dày chống đỡ.
Ở động tác kết thúc cuối cùng của Mẫn Đăng, Hoắc Sơ bỗng nhiên đứng lên, chạy vào nhà vệ sinh.
Mẫn Đăng ngớ ra tại chỗ, nhìn người đột nhiên biến mất không còn bóng, hoảng hồn.
Nghe âm thanh vang lên trong nhà vệ sinh, sợ đến nỗi chân cũng cứng đờ lại.
Lúc cậu vào nhà vệ sinh, Hoắc Sơ đang cúi người một tay chống trên tường, xả nước vào nhà vệ sinh.
“… Hoắc Sơ.” Mẫn Đăng nắm chặt cánh tay anh.
Hoắc Sơ không nói gì, vỗ vỗ sau lưng cậu, quay người đi đến bệ rửa mặt, vốc nước rửa mặt.
“Anh sao rồi.” Giọng Mẫn Đăng rất nhỏ.
Hoắc Sơ rửa mặt xong ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng, “Công lực của thiếu hiệp thâm hậu. Cách sơn đả ngưu, tại hạ bội phục.”
“… Anh là trâu à?” Mẫn Đăng hỏi.
“Đúng vậy, chưởng phong ban nãy của cậu cũng thổi bay tôi rồi.” Hoắc Sơ cười.
Mẫn Đăng nhìn nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt của anh, im lặng.
Hoắc Sơ cười chốc lát, thở dài một hơi. Giơ tay lau giọt nước trên mặt, “Tôi không sao.”
“… Công việc của anh có phải rất khó làm không.” Mẫn Đăng nhẹ giọng mở miệng.
Hoắc Sơ kinh ngạc với câu hỏi đột nhiên của cậu, ngơ ra chốc lát mới trả lời, “Khó làm bình thường thôi.”
“Có phải rất mệt không.” Mẫn Đăng lại hỏi.
“Chỉ có một chút.” Hoắc Sơ cười khẽ.
Mũi Mẫn Đăng chua chua, duỗi tay ôm lấy anh, ép buộc kéo đầu Hoắc Sơ xuống, đặt trên bả vai mình.
Hoắc Sơ hơi cúi người, cằm đập vào bả vai cậu hơi sững sờ.
Sau khi phản ứng lại, bất đắc dĩ ôm hờ eo cậu, “Tôi thật sự không sao, nhưng nếu cậu không buông ra, tôi sẽ nôn trên người cậu.”
Hai người dính nhau một lát trong nhà vệ sinh, Mẫn Đăng kéo Hoắc Sơ về phòng ngủ.
Lại đẩy anh lên giường, đắp kín chăn.
“Có phải nên hôn tôi không.” Hoắc Sơ nhướng mày hỏi.
Mẫn Đăng không lên tiếng, chân hơi nhũn ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt cằm trên giường, “Ngày mai vẫn phải uống nhiều rượu như thế à?”
Hoắc Sơ cũng nhìn cậu, nghĩ đến chuyện vẫn chưa bàn xong xuôi tối nay, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ, “Có lẽ vậy.”
Mẫn Đăng không nói ra được không cho anh uống, uể oải cúi đầu, lông mày vặn chặt lại với nhau.
Lại mở miệng, âm thanh mang theo giọng mũi và không chắc chắn, “… Vậy anh có thể uống ít đi một chút không.”
“Có thể.” Hoắc Sơ trả lời rất nhanh, dùng đầu ngón tay khều khều lông mi của cậu, “Cậu đừng khóc.”
“Tôi không khóc.” Mẫn Đăng nghiêng đầu.
“Nếu như họ rót rượu cho tôi, tôi sẽ nói với họ.” Hoắc Sơ cười nói, “Trong nhà tôi nuôi một cục cưng biết đánh Thái Cực quyền, có thể đánh cho họ về nhà tìm mẹ.”
Mẫn Đăng hít mũi một cái, lúc này thật sự hi vọng mình có võ công cái thế, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.
“Ngủ đi cục cưng.” Hoắc Sơ sờ đầu cậu.
“Đừng gọi tôi như thế.” Mẫn Đăng nhíu mày.
“Vậy gọi là gì.” Hoắc Sơ hỏi.
“Đồ ngốc.” Mẫn Đăng nói.
Hoắc Sơ: “…”
“Anh là đồ đần.” Mẫn Đăng lại nói.
Hoắc Sơ: “…”
“Tôi lại muốn nôn.” Hoắc Sơ bịt miệng lại.
“… Tôi cũng thế.” Mẫn Đăng cau mày.
Sáng hôm sau, Mẫn Đăng hòa một cốc nước ấm mật ong.
Nhìn Hoắc Sơ uống xong, lại nằm xuống đi ngủ, cậu mới ra ngoài đi làm.
Vào nhà hàng, thay quần áo xong đi ra từ phòng thay đồ.
Mẫn Đăng xuyên qua một đám nhân viên vừa thay đồng phục xong, nghe được vài lời đàm tiếu.
“Đáng thương quá mà, hôm qua lạnh thế kia ông ta lại ngủ một đêm trong hẻm nhỏ ư.”
“Sáng nay lúc bị bảo vệ đuổi đi, tôi còn nhìn thấy hình như ông ta què một chân.”
“Quá đáng thương, sao người nhà của ông ấy cũng không quan tâm ổng.”
Mẫn Đăng ngoáy lỗ tai, nhíu mày, đi vào bếp sau.
“Ô.” Chương Khâu nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cậu hơi kinh ngạc, “Chắc là nửa đêm không ngủ? Làm gì?”
“Hôm qua Hoắc Sơ uống say, em trông ảnh.” Mẫn Đăng giải thích đơn giản, ngẫm nghĩ lại hỏi, “Em vừa nghe thấy có ông già ngủ một đêm trong hẻm?”
“Không rõ lắm, hình như buổi sáng có ông già nằm sau hẻm. Chỗ sau hẻm là đầu gió, ông già này có phải bị ngốc không, còn nằm ở đó.” Chương Khâu nói.
Mẫn Đăng cau mày, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lại như Chương Khâu nói, chỗ sau hẻm đó là đầu gió, kẻ lang thang hoặc tên ăn mày cũng sẽ không chọn ngủ ở chỗ đó.
Cậu đột nhiên nghĩ đến tiếng bước chân cậu nghe thấy đêm qua.
Lúc đó cậu quay đầu nhìn lại không nhìn thấy ai, chỉ nhìn thấy một con mèo.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tiếng bước chân của mèo sao có thể lúc nhẹ lúc nặng.
Vậy đêm qua, tiếng bước chân trong hẻm là của ông già đó sao?
Mẫn Đăng không thể nghĩ lâu hơn, nhà hàng đã chào đón vị khách đầu tiên rất nhanh.
Bếp sau bắt đầu bận rộn.
Thời gian nghỉ giữa trưa, đám người ở bếp sau đang tập hợp lại cắn hạt dưa.
Chỉ có Mẫn Đăng và Chương Khâu chạy đến phòng thay đồ vụng trộm gọi điện thoại. Mẫn Đăng thì lo lắng cho Hoắc Sơ, Chương Khâu vội vã nghe giọng Phương Tưu.
Mẫn Đăng vừa kết nối điện thoại, đã nghe thấy Hoắc Sơ cười một tiếng ở đầu kia điện thoại.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Sơ đã lên tiếng trước, “Tôi vừa đến tầng hai của nhà hàng, định gọi điện cho cậu.”
“Sao anh lại đến đây?” Mẫn Đăng kinh ngạc.
“Đến nhìn cậu.” Hoắc Sơ nói, “Cậu lên đây đi.”
“Được.” Mẫn Đăng gật đầu.
Mẫn Đăng rót một cốc nước ấm, đi lên tầng hai của nhà hàng.
Chương Khâu cũng đi lên theo, như môn thần đứng ở cửa giám thị hai người trong phòng.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần của hai người trong phòng, động tác mờ ám càng ngày càng nhiều.
Ngoắc ngoắc ngón tay, sờ đầu, bóp bóp mặt.
Mặc dù động tác đều rất nhỏ, lại lộ ra sự thân mật người ngoài không hòa vào được.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Chương Khâu càng ngày càng lớn, y luôn biết Mẫn Đăng có một khoảng cách an toàn giữa mình và người khác.
Đừng nói là nắm tay hoặc là sờ đầu, ngay cả gần quá Mẫn Đăng cũng cảm thấy không thoải mái.
Một bên y kinh ngạc làm sao Hoắc Sơ làm được, một bên nhìn khóe miệng của Mẫn Đăng không biết vểnh lên từ lúc nào, càng nghĩ càng không đúng.
Khí tràng và cảm giác giữa hai người này hình như thay đổi rất nhiều, rõ ràng mấy ngày trước vẫn chưa có cảm giác hòa vào nhau như thế.
Trong đầu Chương Khâu đột nhiên hiện lên một câu sáng nay Mẫn Đăng đã nói với y.
Hôm qua Hoắc Sơ uống say.
Chương Khâu: “…”
Uống rượu làm loạn, chẳng lẽ hai người này…
“Khụ.” Chương Khâu ho một tiếng, cau mày vẫn tay bảo Mẫn Đăng đi ra.
Mẫn Đăng quay đầu nhìn y, nói một câu với Hoắc Sơ, theo y đi ra ngoài.
Chương Khâu mang theo Mẫn Đăng, dẫn người đi đến một góc.
“Tại sao anh thấy không đúng?” Chương Khâu cau mày, không chắc chắn hỏi: “Hôm qua chúng mày không làm gì đó chứ?”
Mẫn Đăng nghe y nói xong, đùi bắt đầu run lên theo phản xạ, nghĩ đến chuyện xảy ra trên sofa ngày hôm qua.
Sắc mặt đỏ bừng lên, tay cũng siết chặt.
Chương Khâu nhìn phản ứng này của Mẫn Đăng, mở miệng nói chuyện lại cũng hơi run rẩy, “Hôm qua hai người thật sự đã làm gì?”
“Không có… không phải…” Mẫn Đăng ấp úng, căng thẳng đến nỗi đầu lưỡi cũng sắp vặn lại.
“Không phải cái gì? Hôm qua Hoắc Sơ say rượu thành thế kia, mày không chịu thiệt chứ?” Chương Khâu lo lắng hỏi.
Mẫn Đăng cúi đầu, triệt để không nói nữa, đỏ ửng đến cổ.
Chương Khâu thấy phản ứng của cậu, lập tức lòng như tro nguội. Đây tuyệt đối gạo nấu thành cơm rồi.
“Không đúng… hắn đã say bí tỉ… “Chương Khâu liên tưởng trước sau, tim sợ đến nỗi thành mảnh vụn.
Y do dự cẩn thận nhớ lại sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt suy yếu của Hoắc Sơ trong căn phòng ban nãy.
Lại quay đầu, ánh mắt nhìn Mẫn Đăng đã thay đổi.
“… Bé cưng mày như vậy không đúng đâu.” Chương Khâu hoảng hồn, “Đó là phạm pháp, sao mày có thể cưỡng ép chứ?”
“… Hả?”
“Chỉ có hai chúng ta có gì mà mày không tiện thừa nhận?” Chương Khâu đau lòng nhức óc, “Mày cũng đã biến người ta thành như thế rồi, không phải vẫn muốn bỏ đấy chứ?”
“Không phải, anh —— ”
“Đàn ông phải có trách nhiệm.” Chương Khâu hô khẽ.
Mẫn Đăng: “…”
“Việc này mày không chính cống, mày phải có trách nhiệm với hắn.” Chương Khâu giải quyết dứt khoát.
Mẫn Đăng nhìn y chòng chọc, tức giận đến nỗi muốn lộn ngược ra sau đạp chết y.
“Mày lập tức ôm lấy hắn an ủi! Để hắn đừng đau lòng, nói nhà chúng ta sẽ chịu trách nhiệm.” Chương Khâu nói.
Trán Mẫn Đăng nổi gân xanh, tay siết thành nắm đấm không ngừng vang lên tiếng khớp xương.
“Mày không đi anh đi.” Chương Khâu thấy cậu không nói tiếng nào, lòng đầy căm phẫn, quay đầu vào phòng.
Mẫn Đăng tức đến run lên, cũng không kéo người lại được.
Hoắc Sơ trong phòng thấy Chương Khâu đột nhiên lao tới cũng sờ chốc lát, lập tức phản ứng lại, mỉm cười bảo y ngồi xuống.
“Ông chủ Hoắc, tôi thay Mẫn Đăng xin lỗi anh.” Chương Khâu ôm quyền, mặt mang theo vẻ khó xử.
Hoắc Sơ: “?”
“Ông chủ Hoắc, chuyện này đúng là Mẫn Đăng nhà tôi sai, nhưng chuyện đã như thế, anh yên tâm, nhà chúng tôi cũng không phải loại người không chịu trách nhiệm.”
“Mẫn Đăng không có cha mẹ, tôi là anh trai sẽ quyết định thay nó.”
“Phía cha mẹ của anh hẹn ra gặp mặt chúng tôi một lần càng sớm càng tốt đi.”
“Anh thấy chúng tôi tìm một ngày gần…”
Ánh mắt mờ mịt của Hoắc Sơ càng ngày càng sáng tỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]