Chương trước
Chương sau
Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Mẫn Đăng nhìn cũng không thèm nhìn hắn, tự mình đi ra ngoài trước.

“Ê!” Dương Chấn Vũ vội vàng đuổi theo ra ngoài, “Tôi nói đùa thôi.”

Mẫn Đăng tốt tính, nhưng đối với một vài việc nhỏ lại rất để bụng.

Cậu ghét Dương Chấn Vũ nói Hoắc Sơ như vậy.

“Mẫn Đăng.” Dương Chấn Vũ áy áy náy túm lấy cánh tay Mẫn Đăng, “Tôi thật sự nói đùa đấy.”

“Buông ra.” Mẫn Đăng nhíu chặt mày, cố nén khó chịu.

“Xin lỗi.” Dương Chấn Vũ thả tay ra thật nhanh.

Mẫn Đăng nhìn ngó, chọn một hướng rồi đi về hướng đó.

“Ơ! Ngược rồi!” Dương Chấn vũ kêu.

Mẫn Đăng dừng bước, xoay người, đi về một hướng khác.

“Khối băng nhỏ này.” Dương Chấn Vũ chận chậc cảm thán, thì ra Hoắc Sơ thích kiểu thế này.

Không đợi hắn cảm thán bao lâu, lại nhìn Mẫn Đăng ở phía trước đã sắp không thấy bóng, vội vàng tăng tốc bước chân đuổi theo.

Lần này hắn khôn rồi, duy trì khoảng cách thích hợp.

“Cẩn thận.” Dương Chấn Vũ tiến lên hai bước dịch cái thùng ra, giải thích, “Chúng tôi vừa chuyển đến đây không lâu, rất nhiều thứ vẫn chưa thu dọn, công ty hơi bừa bộn.”

Mẫn Đăng nhìn xung quanh một vòng, đúng thật.

Trong không gian rộng lớn chất đống lộn xộn rất nhiều thùng giấy và các loại thiết bị vẫn chưa bóc bao bì, thậm chí trên mặt đất còn để vật liệu.

Người cũng không nhiều, trong giờ làm việc của nhân viên, cơ bản không nhìn thấy nhiều người.

“Không dễ dàng gì đâu.” Dương Chấn Vũ một bên dẫn người đi lên phía trước một bên cảm thán, “Ông chủ Hoắc khổ quá, thảm quá, bị bố cậu ta gài bẫy.”

Mẫn Đăng nghe vậy, lông mày cau lại, cậu nhớ tới vết thương bị đánh trên cổ tay của Hoắc Sơ lần trước.

Đó là do bố Hoắc Sơ đánh.

“Chuyện trong nhà Hoắc Sơ tôi cũng không tiện nói cho cậu, nhưng ông chủ Hoắc thật sự trâu bò. Cậu ta cũng không phải người chờ ở đây. Tòa nhà này không xứng với cậu ta.” Dương Chấn Vũ chẹp chẹp miệng, “Trước đây Hoắc Sơ ở trong công ty bố cậu ta, nhưng lúc đó Hoắc thị cũng không có tiếng tăm vang dội như thế.”

“Hoắc Sơ vào công ty bố cậu ta chưa đến ba năm.” Dương Chấn Vũ làm động tác xoa tiền, “Tăng gấp đôi luôn!”

“Sau đó thì…” Dương Chấn Vũ hắng giọng, âm thanh nhỏ đi, “Sao đó năm trước vì một vài chuyện, cho nên ông chủ Hoắc ra ngoài làm một mình, rất nhiều người đến muốn đi cùng cậu ta, bị Hoắc Sơ cản lại. Sau đó cho tới bây giờ, bố cậu ta cứ như chín chín tám mươi mốt nạn trên đường thỉnh kinh dăm ba bữa lại phải đến một lần, đáng ghét.”

Mẫn Đăng nhíu mày, cảm thấy không nghĩ ra.

Dương Chấn Vũ dẫn đường phía trước dừng chân.

Mẫn Đăng thò đầu nhìn, là phòng họp.

“Đang họp.” Dương Chấn Vũ dựng thẳng ngón tay trước miệng, “Nói nhỏ chút, tôi lặng lẽ dẫn cậu đi vào.”

Mẫn Đăng nghiêm túc gật đầu.

Cánh cửa kính ở bên cạnh được mở ra, hai người hóp lưng lại như mèo, một trước một sau đi vào phòng họp.

Hoắc Sơ đứng ở phía trước, đang quay lưng chỉ vào số liệu trên màn hình.

Thừa cơ hội này, Dương Chấn Vũ và Mẫn Đăng lặng lẽ vào vị trí phía sau bàn hội nghị, mượn thân hình to lớn của một người phía trước che chắn, chạm đất hoàn hảo.

Mẫn Đăng nín thở, thật lâu không dám nhìn về phía trước.

Dương Chấn Vũ thấy không bị phát hiện, đã yên tâm thoải mái lấy điện thoại ra, cúi đầu chơi từ lâu.

“Lấy về sửa.”

Giọng nói bất thình lình của Hoắc Sơ làm Mẫn Đăng giật nảy mình, trong phòng họp trở nên rất yên tĩnh.

Mẫn Đăng lặng lẽ thò đầu ra, nhìn Hoắc Sơ đứng phía trước.

Trên mặt Hoắc Sơ không có biểu cảm gì thoạt nhìn rất lạ lẫm, một tay chống lên bàn, nghiêng đầu ánh mắt nhìn người quá đáng sợ.

“Khảo sát số liệu cơ bản nhất cũng có thể mắc lỗi, cậu có biết vì phần sai lầm này của cậu, những thứ trên tay mọi người đều phải làm lại…”

Mẫn Đăng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Sơ, nghiêm túc, lạnh lùng, nhìn… đã khiến tim cậu đập cực kỳ nhanh.

Một phần tài liệu bị ném xuống, tiếng Hoắc Sơ càng ngày càng thấp.

Những người trên bàn hội nghị đều không dám thở mạnh, nơm nớp lo sợ.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh đến nỗi ngột ngạt này, chưa đến năm phút, sau lưng Mẫn Đăng đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cậu nhìn nước khoáng đặt trước bàn, nuốt ngụm nước bọt, vừa căng thẳng lại muốn uống nước là bệnh cũ của cậu.

Nhịn hồi lâu, cậu cắn răng duỗi tay cẩn thận lấy chai nước khoáng trước mặt mình xuống bàn, cúi đầu lén lút vặn ra.

Nắp chai lại giống như được dán vào, vặn mãi không ra.

Cậu mà khẩn trương là dễ không khống chế được cảm xúc, tay bắt đầu run lên, tay vặn nắp chai dùng quá sức.

Chai nước khoáng cộp một cái đập vào bàn, tiếng vang này cực kỳ lớn trong phòng họp áp suất thấp.

Người trên bàn hội nghi nghe thấy tiếng vang này, lập tức nhìn lại.

Mẫn Đăng ngẩng đầu, thấy rất nhiều con mắt. Trong đầu choáng váng, tay như nhũn ra, chai nước khoáng rơi khỏi tay cậu, lăn xuống đất, lại vang dội một tiếng.

Lúc này Hoắc Sơ mới ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, trong đôi mắt híp lại kèm theo sự thiếu kiên nhẫn.

Tất cả người trong phòng họp trong lòng giật thót một cái, vô thức cúi đầu.

Mẫn Đăng cứng đờ không nhúc nhích, thở hổn hển nghĩ ngợi lại cúi xuống nhặt chai nước.

Thời gian cúi người, Hoắc Sơ đã nhíu mày đi xuống.

Người trên bàn dài trong phòng họp, đều là hai mặt nhìn nhau, không dám động đậy.

Mẫn Đăng nhặt nước xong, nghe trong phòng họp yên tĩnh lại lần nữa, nhanh chóng giấu đầu mình sau tập tài liệu, tưởng rằng cứ thế qua đi.

Cho đến khi tài liệu trên tay bị rút ra, gương mặt Hoắc Sơ nhíu mày xuất hiện trước mặt cậu.

Trên bàn dài đã có người che mắt lại, chỉ sợ máu tươi tại chỗ, tổn hại người vô tội.

Hoắc Sơ nhìn đôi mắt mở to của Mẫn Đăng, kinh ngạc lại bất đắc dĩ.

Thảo nào anh đi được nửa đường lại cảm thấy quen thuộc.

“Đưa tôi.” Hoắc Sơ vươn tay ra với cậu.

“… Hả?” Mẫn Đăng chớp chớp mắt.

Hoắc Sơ không nói nữa, trực tiếp cúi người lấy chai nước trong tay cậu, vặn nắp ra, đưa nó lại cho cậu.

Trong phòng họp đột nhiên có người hít vào một hơi lạnh.

Mẫn Đăng cũng không căng thẳng lắm, nhưng tim đập nhanh quá, bản thân cậu cũng không biết vì sao, chỉ có thể uống từng ngụm nước nhỏ để che giấu.

Hoắc Sơ nhíu mày vươn tay sờ sờ mồ hôi trên trán cậu, nhẹ giọng an ủi: “Khó chịu thì dựa một lát.”

Mẫn Đăng nghe lời gật đầu.

Hoắc Sơ lại nhìn cậu một cái, lúc này mới quay người đi lên.

Nhưng lần này giọng điệu dạy người như cơn gió mát thổi qua hồ Lô Cô.

Trong phòng họp các vị quản lý cấp cao tinh anh khoác tây trang đều sợ hãi bắt đầu run lên. Phụ nữ chảy nước mắt, đàn ông sợ hãi thán phục.

Mẫn Đăng lại không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Sơ, trốn sau tập tài liệu, uống từng ngụm nước.

Dùng cách này để áp chế gương mặt ngày càng đỏ.

Tâm trạng căng thẳng cũng giảm đi rất nhiều, cậu lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên đùi, lại không kìm được ngẩng đầu nhìn Hoắc Sơ trước mặt.

Đúng lúc Hoắc Sơ nhìn sang, cong khóe miệng, mỉm cười một cái.

Lần này quả nhiên phòng họp yên tĩnh không tiếng động, giống như cảnh không người.

Các tinh anh đều nhìn không chớp mắt, cẩn trọng, tay đặt dưới bàn lại bắt đầu điên cuồng gõ.

Một người tên là —— Dũng sĩ thật sự có can đảm nói không với Hoắc tổng! Nhóm nhân viên nội bộ bắt đầu bị spam.

“Má!”

“Điên rồi điên rồi, Nam Cực đang tan ra, Trái Đất đang hủy diệt!”

“Người này là ai vậy? Cậu em trai của Hoắc tổng?”

“Tôi đã từng gặp em trai của anh ấy không giống thế này, người này thoạt nhìn nhỏ hơn một tí.”

“Vậy rốt cuộc là ai.”

“Chắc con riêng.”

“Hơi hơi giống…”

“Càng nhìn càng giống, nếu không phải con trai Hoắc tổng có thể cười như thế à?”

“Càng nhìn càng giống + 1.”

“Ông bố tốt.”

“Ông bố tốt + 1 ~”

“Ông bố tốt + 2!”

“Tôi cũng muốn có người bố thế này!”

“Giống như trên!”

Đợi Mẫn Đăng uống hết gần nửa chai nước trong tay.

Các tinh anh đã giải tán.

Đám người thống nhất đứng dậy, đồng đều đi nghiêm về phía cửa phòng họp đi ra ngoài.

Dương Chấn Vũ đi ra cuối cùng tri kỷ đóng cánh cửa kính lại.

Ngăn cách các nhân viên lắm chuyện ngoài cửa và người khác nhận được tin tức muốn đến nhìn con riêng của ông chủ Hoắc.

Một tay Hoắc Sơ kéo cà vạt, cầm tư liệu đi xuống, giơ tay xoa xoa đầu Mẫn Đăng, “Lúc nãy không thoải mái?”

“Không có.” Mẫn Đăng vừa nói xong, nhìn biểu cảm của Hoắc Sơ, lập tức lại bỏ thêm một cậu, “Đầu hơi choáng, nhưng bây giờ không choáng nữa.”

“Sao Dương Chấn Vũ lại mang em vào, anh kêu cậu ta dẫn em đến phòng làm việc của anh,” Hoắc Sơ lấy chai nước trong tay cậu uống một hớp.

“Anh ta nói thận anh không tốt.” Mẫn Đăng nói.

“…”

“Hai người nói chuyện này làm gì…” Hoắc Sơ bó tay, “Đi thôi, trước tiên đến —— ”

Điện thoại trong túi Hoắc Sơ vang lên.

“Đợi anh một lát.” Hoắc Sơ xoay người đi nghe điện thoại.

Mẫn Đăng chống mặt, con ngươi di chuyển theo anh.

Chỉ nghe thấy Hoắc Sơ thấp giọng gọi một tiếng, “Bố.”

Mẫn Đăng ngay lập tức cảnh giác, dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe.

Không biết đầu kia điện thoại nói gì, Hoắc Sơ trả lời một câu, “Không có thời gian.”

Sau đó nữa…

Sau đó nữa Mẫn Đăng duỗi cổ cũng không nghe thấy Hoắc Sơ nói thêm câu nào.

Nhưng đầu kia điện thoại vẫn chưa cúp máy, hình nhưng vẫn đang nói.

Hoắc Sơ thấy cái bóng Mẫn Đăng sau lưng mình phản chiếu lên cửa kính, vì nhìn sang bên này mà chống cổ rõ dài cười một tiếng.

Anh vừa cười, bên kia điện thoại đang lải nhải, bỗng im bặt lại.

“Được, mày có gan.” Hoắc Mãn Hoằng bỏ lại câu nói cuối cùng, cúp điện thoại.

Hoắc Sơ nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, nhíu mày, hồi lâu mới thở dài một hơi.

Mẫn Đăng lo lắng nhìn bên kia, nghe thấy bên kia im lặng, trong lòng bắt đầu bực bội không tên.

“Còn choáng đầu nữa không?” Hoắc Sơ xoay người lại, kèm theo nụ cười, “Đến phòng làm việc của anh ngồi một lúc, anh làm xong việc ngay thôi.”

“Ừm.” Mẫn Đăng gật đầu, quan sát vẻ mặt Hoắc Sơ, thấy anh không có việc gì mới hơi yên tâm.

Văn phòng của Hoắc Sơ cũng bừa bộn, trên mặt bàn và ghế sofa đều bày đủ thứ đồ.

Chỗ duy nhất có thể ngồi là cái ghế xoay sau bàn làm việc.

“Em ngồi xuống.” Hoắc Sơ nhấn cậu ngồi xuống ghế, bật máy tính lên mở video hai con sâu ra cho cậu, “Xem một lúc, anh ra ngoài lát nữa sẽ quay lại.”

Hai con sâu trong video làm ầm ĩ, Mẫn Đăng xem một lát đã cười lên.

Trước kia cậu xem cái này chưa từng cảm thấy buồn cười, cũng không biết xem hai con sâu ngu xuẩn có gì hay để xem.

Cậu chỉ lười chuyển kênh, lại sợ trong phòng không có âm thanh.

Bây giờ xem lại cảm thấy chỗ nào cũng buồn cười, vẫn là hai con sâu đó.

Thay đổi là cậu.

Cậu thật sự đang thay đổi.

Mẫn Đăng ngồi trong văn phòng không đến mười phút, Hoắc Sơ đã làm xong.

Bởi vì hôm nay còn phải dọn nhà, cho nên hai người về thẳng nhà.

Đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, ngoại trừ quần áo giày dép ra lớn nhất chính là cái lò nướng đặt trong phòng bếp nhỏ.

Một mình Hoắc Sơ đã vác toàn bộ xuống dưới, nhét vào xe.

Chiếc xe lái trên đường được một lúc.

Mẫn Đăng rốt cuộc cũng nhớ hỏi: “Chúng ta dọn đến chỗ nào thế?”

“Đến rồi biết.” Hoắc Sơ buồn cười, “Lúc này mới nhớ hỏi, bị bán cũng không biết.”

“Anh lại sẽ không bán em.” Mẫn Đăng vặn lại.

Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nở nụ cười giơ một tay xoa nhẹ lên đầu cậu: “Đến nhà của chúng ta.”

Chiếc xe rất nhanh dừng lại trước một chung cư.

Bảo vệ đứng trực ở cửa thấy họ xuống xe, mỉm cười chào hỏi, lại gọi mấy người giúp đỡ họ chuyển hành lý.

Nếu dựa theo dọn nhà mà nói hành lý của Hoắc Sơ và Mẫn Đăng không nhiều lắm.

Chỉ có ba cái vali to, cộng thêm cái lò nướng

Các nhân viên bảo vệ xách vali đi lên trước.

Hoắc Sơ tự vác lò nướng, Mẫn Đăng đeo balo của cậu cũng vào thang máy.

Vừa ra thang máy, quẹo vào chỗ rẽ đi chưa được hai bước, hai người ngay lập tức nhìn thấy Hoắc Mãn Hoằng đứng ở cửa, giúp đỡ xếp vali.

“Úi, các chú nhẹ một chút.” Hoắc Mãn Hoằng nhíu mày giành lấy cái vali trong tay bảo vệ, đặt vali xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bọn họ.

Trong nháy mắt Hoắc Mãn Hoằng trông thấy hai người họ, buông vali ra, đứng lên hừ một tiếng.

“Bố?” Hoắc Sơ nhíu mày gọi một tiếng.

“Ừ.” Hoắc Mãn Hoằng mất tự nhiên gật đầu, lại nhìn về phía Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng vừa thấy người này, lửa trong lòng lại bốc lên, mặt sầm sì, không nhịn được hừ một tiếng.

Hoắc Mãn Hoằng: “…”

“Em vào trong nhà đợi anh.” Hoắc Sơ đưa chìa khóa cho Mẫn Đăng.

“… Em không.” Mẫn Đăng nhét tay vào túi không nhận, cứ nhìn chằm chằm Hoắc Mãn Hoằng như thế.

“…”

Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Mẫn Đăng, cảm thấy bất ngờ, Mẫn Đăng rất ít khi lạnh mặt như vậy.

Mặc dù bình thường trên mặt Mẫn Đăng cũng không có biểu cảm gì, nhưng bình thường rất vô hại.

Không giống lúc này, lúc này Mẫn Đăng như dựng hết gai trên người lên, tràn đầy tính công kích.

Đối mặt với bố anh không hề yếu thế tí nào.

Hoắc Sơ biết Mẫn Đăng như vậy đều là vì anh, anh thực sự muốn ôm người hôn mười phút yên lòng trước.

Hoắc Mãn Hoằng nhíu mày, nhìn đứa trẻ đối diện, cuối cùng không nhịn được, “Cậu —— ”

Ông vừa mở miệng đã bị Hoắc Sơ ngắt lời.

“Được rồi, anh không sao.” Hoắc Sơ nhét chìa khóa vào tay Mẫn Đăng, cúi đầu ghé vào tai cậu nói nhỏ “Trên tường bên cạnh cửa phòng có màn hình, em nhìn vào đó, nếu có gì không ổn em hẵng đi ra.”

Hoắc Mãn Hoằng: “…”

Mẫn Đăng nghĩ ngợi cảm thấy có thể thực hiện.

Thế là cố định nhìn chòng chọc Hoắc Mãn Hoằng, ý muốn nói với Hoắc Mãn Hoằng, cậu giám thị ở phía sau cửa đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra.

Lúc này mới mở cửa vào phòng.

Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại.

Hai người ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, Hoắc Mãn Hoằng quay đầu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến lần trước thấy đứa trẻ này, cũng mặt lạnh với ông như thế, cảm thấy mờ mịt lại ngờ vực.

Hoắc Mãn Hoằng nhìn Hoắc Sơ chần chừ nói, “… Có phải cậu ta có ý kiến gì với bố không?”

“…”

“Cậu ấy đối xử với ai cũng như thế.” Hoắc Sơ cũng hiếm khi có thể nhìn thấy người dám bày vẻ mặt cho bố anh nhìn, tâm tình xảy ra thay đổi vi diệu.

Bèn khiêm tốn lại bổ sung thêm một câu, “Chỉ đối xử khác biệt với con.”

Hoắc Mãn Hoằng: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.