Một giây sau, người nước ngoài tên tiếng Trung là Thúy Hoa thậm chí lấy điện thoại ra, duỗi tay ngăn giữa Mẫn Đăng và Hoắc Sơ, “Hoắc, tuy chúng ta quen biết đã lâu, nhưng mà, cậu làm vậy là phạm pháp, tôi có thể báo cảnh sát.”
Mẫn Đăng cúi đầu uống một ngụm nước cam.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ tức giận nghiêng đầu nhìn cậu, “Em tự nói.”
“Đừng báo cảnh sát.” Mặt Mẫn Đăng không biểu cảm, “Tôi yêu ba tôi.”
“…”
Hoắc Sơ cũng bị chọc giận quá mà cười lên.
“Hoắc! Cậu còn cười, cậu vẫn là người hả!” Thúy Hoa rất kích động.
Hoắc Sơ thở dài, vẫy gọi nhân viên phục vụ đến, gọi một cái bánh mousse.
Sau khi bánh mousse được bưng lên, Hoắc Sơ thở dài, đưa bánh ngọt tới, “Ba, con sai rồi.”
Mẫn Đăng giơ tay sờ đầu Hoắc Sơ, vùi đầu ăn bánh ngọt.
Mặc dù Thúy Hoa thần kinh thô, lúc này cũng phản ứng lại, chớp chớp mắt với hai người họ, nở nụ cười, “Các cậu… thật thú vị…”
“Có điều…” Thúy Hoa lập tức nghi hoặc nhìn Mẫn Đang, “Nhóc đáng yêu, cậu bao nhiêu tuổi.”
“Ba lăm.” Mẫn Đăng nói.
“Oh god.” Thúy Hoa kinh ngạc, giơ ngón cái lên, “Trung Quốc có một thành ngữ, đao tốt không cũ, là để nói cậu.”
“Cảm ơn.” Mẫn Đăng khiêm tốn nhận lời khen, cũng chỉ ra sai lầm nhỏ khi Thúy Hoa vận dụng thành ngữ, “Anh phải nói tôi không thể nhìn vẻ ngoài.”
Theo một ý nghĩa nào đó… thật ra hai người không thành thạo lắm trong việc dùng thành ngữ Trung Quốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264249/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.