Hoắc Sơ lại nhìn thời gian, đã mười giờ tối.
Anh cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho Mẫn Đăng.
Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Mẫn Đăng cúi đầu đi vào, trong tay xách theo túi nhựa, trông cũng khá nặng.
“Đi chơi gì với Chương Khâu vậy, giờ mới về.” Hoắc Sơ đứng lên nhận lấy đồ trong tay cậu.
“Táo của Chương Khâu mua.” Mẫn Đăng ngẩng đầu lên, nắm chặt túi nhựa không chịu buông tay.
Hoắc Sơ nhíu mày nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu, “Chương Khâu làm sao?”
Mẫn Đăng dùng nguyên văn lời Chương Khâu, “Chương Khâu đi đánh thiên hạ vì Phương Tưu.”
“…”
Hoắc Sơ nhéo nhéo gáy cậu, “Đừng lo lắng.”
“Em mới không lo lắng.” Vì Mẫn Đăng đã khóc, bây giờ giọng vẫn khàn chưa lấy lại tinh thần, “Năm đó viện trưởng kiểm tra ra bệnh tim, ảnh đi ra ngoài một lần, trong nhà chỉ có em và viện trưởng. Ảnh lừa em ra ngoài làm ăn, sau đó người trở về…”
Mẫn Đăng nói đến đây, vẻ mặt hơi quyết tâm, ném táo vào ngực Hoắc Sơ, “Ảnh làm ăn cái rắm ý, anh ấy là đi liều mạng, nếu em không đi học em sẽ đi theo đi hành chết anh ấy.”
“…” Hoắc Sơ ôm quả táo không dám lên tiếng.
Hiếm khi Mẫn Đăng thật sự phát cáu, khí áp cả người đều không bình thường.
Áp suất thấp này vẫn kéo dài đến ngày Chương Khâu đi.
Mẫn Đăng xin phép nghỉ chạy đến tiễn y, nhưng không nhìn thấy Phương Tưu.
Có vài lần Mẫn Đăng muốn hỏi, Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264238/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.