Hoắc Sơ xoa xoa mồ hôi trên trán cậu, “Ngồi một lát đi.”
Anh sẽ không ngăn cản Mẫn Đăng làm gì, miễn là Mẫn Đăng tự lựa chọn.
Chưa kể, Mẫn Đăng dấy lên ý chí chiến đấu, lộ ra cảm xúc tức giận thực sự của bản thân, hoàn chỉnh hơn, tuổi trẻ khí phách hơn, hào quang cao ngất hơn.
Anh vui lòng thấy Mẫn Đăng thế này, một Mẫn Đăng ngay mặt nghênh địch không sợ hãi chút nào.
“Em đói…” Mẫn Đăng cọ đầu trong lòng bàn tay anh.
Hoắc Sơ thấy điệu bộ này của cậu không nhịn được cười lên, an ủi sờ lên ót cậu, “Bây giờ mà ăn, lát nữa chạy sẽ khó chịu, uống chút đồ uống vận động đi.”
Mẫn Đăng nghe theo gật đầu.
Hoắc Sơ đưa đồ uống cho cậu, bảo cậu ngồi xuống trước.
Lúc Mẫn Đăng ngửa đầu uống đồ uống, Hoắc Sơ ngồi xổm xuống, kéo áo Mẫn Đăng ra. Cẩn thận bắt đầu kiểm tra trên người Mẫn Đăng có vết thương khác hay không.
Vòng ra sau lưng, Hoắc Sơ nhìn thấy một mảng máu bầm bên sườn sau lưng Mẫn Đăng.
Hoắc Sơ cau mày, lấy bình xịt cẩn thận xịt lên.
“Shh…” Mẫn Đăng run một cái.
“Chịu đựng.” Hoắc Sơ không dừng tay.
“… Hắn dùng cùi chỏ thụi em.” Mẫn Đăng nhịn cả buổi, cảm thấy oan ức, “Trọng tài cũng không nhìn thấy.”
“Ừm.” Hoắc Sơ cẩn thận xịt một lần thuốc lên mỗi vết thương, tiếp đó thả bình xịt xuống. Đứng dậy, quay đầu đi về một phía khác.
“Ê!” Mẫn Đăng phản ứng cũng nhanh, kéo tay anh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264236/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.