Hôm sau, sau khi chân Mẫn Đăng có thể miễn cưỡng đi được, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu, đến trường học.
Sáu giờ sáng, cổng trường học vào lúc này là thời điểm học sinh đến tự học sớm.
Rất nhiều người, xe cũng nhiều.
Hoắc Sơ không dễ gì đỗ xe đối diện trường học.
Bước xuống vòng qua đầu xe, Hoắc Sơ đỡ người nửa ôm Mẫn Đăng dìu cậu xuống xe, nhíu mày nhìn chằm chằm vào đầu gối cậu hồi lâu, “Không được chạy, không được đi nhanh, nhớ uống thuốc chống viêm một lần vào buổi trưa, tan học thì đợi anh trong phòng học.”
Mẫn Đăng không ngừng gật đầu, ánh mắt đã sớm nhìn mấy bạn học đứng ở cổng trường.
Lư Châu Nguyệt, Lý Phong đều ở đó, nhìn thấy cậu, mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.
Mẫn Đăng cũng vội vàng vẫy tay.
Hoắc Sơ thấy tâm tư của cậu hoàn toàn không đặt trên người mình, thở dài một hơi, hai tay nâng mặt cậu lên, ép buộc để cậu nhìn mình, “Lặp lại một lần, lời anh vừa nói.”
“… Dạ?” Mẫn Đăng mờ mịt.
“…”
“Không có chuyện gì, đi học đi,” Hoắc Sơ cười khẽ thở dài một hơi, đeo balo lên lưng cho cậu, “Chăm chỉ học, thi Bắc Đại.”
Mẫn Đăng gật đầu, nhìn Hoắc Sơ, đột nhiên giơ tay ôm anh kéo người xuống.
Đầu Hoắc Sơ bị Mẫn Đăng cứng rắn vịn đến ngực, cúi người chổng mông lên.
Quả thực Hoắc Sơ có phút chốc mở mịt.
Mẫn Đăng vỗ vỗ lưng anh, “Em đi học nhé, anh làm việc cho tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264233/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.