Mẫn Đăng nắm tay Hoắc Sơ, đứng trên bậc thang tiễn từng người đến chúc mừng sinh nhật cậu.
Vẫy vẫy tay, không giống như tạm biệt, giống chào đón hơn. Chào đón một tuổi hai mươi mới tinh, phát ra ánh sáng.
Một sự khởi đầu thực sự cho cuộc sống của cậu.
Là Hoắc Sơ cho cậu sự khởi đầu mới này.
“Bánh ngọt đâu?” Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn cậu.
Mẫn Đăng vỗ vỗ bụng mình, “Trong bụng.”
“Ăn hết rồi?” Hoắc Sơ kinh ngạc.
Tuy bánh ngọt anh làm không lớn, nhưng một người ăn hết cũng không dễ.
Chưa kể Mẫn Đăng vừa ăn bữa chính xong.
Mẫn Đăng gật đầu, “Anh sờ.”
“Sờ chỗ nào?” Hoắc Sơ cười cúi đầu, cọ cọ lên chóp mũi cậu.
Tay lại lặng lẽ ôm lên eo Mẫn Đăng, ôm xuống dưới, tiếp theo là tét một phát.
Mẫn Đăng nở nụ cười, tay cũng sờ lên mông Hoắc Sơ.
Bộp một tiếng.
Hoắc Sơ trừng mắt liếc cậu một cái, cũng không nhịn được cười lên.
Vươn tay bê người lên, ôm rồi chạy, “Về nhà!”
Mẫn Đăng cười cong mắt, ôm chặt cổ anh, tiếng cười trong trẻo.
Bởi vì dừng uống thuốc, tinh thần của Mẫn Đăng đã tốt lên rất nhiều, tinh lực mỗi ngày nhiều tới mức dùng không hết.
Không có việc gì làm thì chạy đến sân bóng rổ, cho dù là vậy, ngày hôm sau vẫn nhảy lên nhảy xuống tăng động kinh khủng.
Việc học cũng bắt đầu tăng theo, con người Mẫn Đăng nghiêm túc, làm gì cũng đặc biệt chăm chú.
Đầu óc cũng thông minh, dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264232/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.