Ta nhịn không nổi, nước mắt lại rơi xuống một lần nữa.
Ta nói với chàng: “Vậy ta nói trước, mặc kệ chàng hỏi ta cái gì, ta đều nguyện ý.”
Sau ngày ấy, rất nhanh liền truyền đến tin tức Thái Tử cùng An Vương đánh trận. Ta càng thêm bất an.
Cha ta đã biết mình không đứng nhầm phe Thái tử, binh tướng lui tới cả ngày trong phủ, làm cho không khí thêm vài phần sát ý.
Cả ngày ta thám thính tin tức từ chỗ của cha, thế nhưng tin thám thính được đều là bất lợi với Thái Tử.
Ta càng thêm nôn nóng.
Mãi đến ngày ấy ta nhìn thấy cha ta vội vã đi ra ngoài, ta cũng không cách nào chờ đợi thêm nữa. Thay trộm quần áo, ta cải trang thành một quân sĩ của cha ta, đi theo bọn họ trộm ra ngoài.
Chiến trường ở ngoài thành.
Chờ lúc chúng ta chạy tới, đại cục đã định.
Thái Tử quỳ trên mặt đất, Lục Vân Giản đang muốn cầm đao đâm hắn ngực.
"Không cần -------" ta khàn giọng kêu.
Nhưng mà... chậm.
Máu tươi đỏ như hồng mai rụng hôm đầu mới gặp. Ta òa khóc.
Ta cùng Lục Vân Giản làm giao dịch.
Cho ta thời gian một năm đi biên cương tìm dược giải độc cho Ninh Hân, hắn không giết cha ta, hơn nữa trả chúng ta tự do.
Một năm sau khi ta trở về, vì giấu tai mắt người, hắn phong ta làm Hoàng quý phi. Giải dược chế thành, ta thấy Ninh Hân.
Xem nàng vui sướng mà chạy về phía ta, không tồn tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nuong-nuong-lai-bia-chuyen/3391560/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.