Mọi người tức khắc kinh hô một mảnh, đều chạy tới xem.
Ta cũng vội vàng chạy tới, chỉ thấy trên đùi hắn rách một vết rất to, đang chảy máu ra bên ngoài. Còn chưa kịp phản ứng, ta liền nghe hắn kêu: “Uyển Uyển mau tới đây đi, băng bó cho ta.”
Cha ta vội vàng thúc giục thúc giục ta: “Mau đi!”
Vì thế ta nhờ Ninh Hân đi giúp ta lấy dược, tự mình đi lên ấn miệng vết thương hắn cầm máu.
Chờ dược lấy tới, đem miệng vết thương băng bó tốt, lại nghe hắn nói: “Ít nhiều Uyển Uyển cũng biết y thuật, bằng không chờ khi thái y tới, ta còn phải đau một hồi lâu.”
Tiếp theo hắn lại chuyển hướng sang cha ta: “Lâm tướng quân không ngại đem chỗ nghỉ ngơi của sân tập võ sửa thành một dược phòng chứ, nếu như có người không cẩn thận bị thương giống ta, cũng có thể kịp thời trị liệu.”
Cha ta vội vàng tán thưởng.
Chuyện này cứ như vậy được định ra.
Ta nhìn sang hắn, liền thấy hắn nhẹ nhàng, lén lút chớp chớp mắt với ta.
Tim ta như bị k1ch thích một chút.
Ta trợn mắt há hốc mồm, thật sự không nghĩ tới, hắn nói giúp ta, thế nhưng lại thông qua phương thức này. Còn làm mình bị thương.
Nhưng mà, điều này đáng giá sao?
Ta không biết mình có tâm tình gì, suy nghĩ còn đắm chìm trong cái chớp mắt của hắn.
Trong giây lát, nhận thấy được ý niệm của mình, ta bỗng nhiên bừng tỉnh.
Không xong rồi.
Hình như ta thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nuong-nuong-lai-bia-chuyen/3391558/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.