Chương trước
Chương sau
Mọi người tức khắc kinh hô một mảnh, đều chạy tới xem.

Ta cũng vội vàng chạy tới, chỉ thấy trên đùi hắn rách một vết rất to, đang chảy máu ra bên ngoài. Còn chưa kịp phản ứng, ta liền nghe hắn kêu: “Uyển Uyển mau tới đây đi, băng bó cho ta.”

Cha ta vội vàng thúc giục thúc giục ta: “Mau đi!”

Vì thế ta nhờ Ninh Hân đi giúp ta lấy dược, tự mình đi lên ấn miệng vết thương hắn cầm máu.

Chờ dược lấy tới, đem miệng vết thương băng bó tốt, lại nghe hắn nói: “Ít nhiều Uyển Uyển cũng biết y thuật, bằng không chờ khi thái y tới, ta còn phải đau một hồi lâu.”

Tiếp theo hắn lại chuyển hướng sang cha ta: “Lâm tướng quân không ngại đem chỗ nghỉ ngơi của sân tập võ sửa thành một dược phòng chứ, nếu như có người không cẩn thận bị thương giống ta, cũng có thể kịp thời trị liệu.”

Cha ta vội vàng tán thưởng.

Chuyện này cứ như vậy được định ra.

Ta nhìn sang hắn, liền thấy hắn nhẹ nhàng, lén lút chớp chớp mắt với ta.

Tim ta như bị k1ch thích một chút.

Ta trợn mắt há hốc mồm, thật sự không nghĩ tới, hắn nói giúp ta, thế nhưng lại thông qua phương thức này. Còn làm mình bị thương.

Nhưng mà, điều này đáng giá sao?

Ta không biết mình có tâm tình gì, suy nghĩ còn đắm chìm trong cái chớp mắt của hắn.

Trong giây lát, nhận thấy được ý niệm của mình, ta bỗng nhiên bừng tỉnh.

Không xong rồi.

Hình như ta thật sự có chút thích hắn.

Dược phòng rất nhanh liền chuyển qua bên sân tập võ.

Như vậy khi bọn họ tập võ ta vẫn có thể chuyên tâm học y, khi bọn họ nghỉ ngơi liền tiến đến nơi này.

Có đôi khi lo liệu không hết việc, ta liền kéo Ninh Hân làm trợ thủ.

Các hoàng tử vẫn luyện tập cả ngày cả ngày.

Trong đó biểu hiện của Thái Tử ưu dị nhất, đây cũng là điều có thể dự kiến.

Làm ta kinh ngạc chính là, một người khác biểu hiện cũng đáng chú ý như vậy.

Lục Vân Giản, hắn có khi còn tốt hơn Thái Tử.



Ta rất tò mò, hắn ở trong cung không có tiếng tăm gì, không tranh không đoạt như vậy nhiều năm, hiện tại đột nhiên triển lãm dã tâm của mình, hắn đã tìm được thứu gì muốn bảo vệ rồi sao?

Đáp án rất nhanh liền được công bố.

Là Ninh Hân.

Ngày ấy Ninh Hân mất tích, dẫn tới người toàn phủ đi tìm, cuối cùng là Lục Vân Giản tìm được nàng ở trên cây.

Xong việc, khi Thái Tử hỏi hắn “Vì sao ngươi biết Ninh Hân ở nơi đó”, ta liền biết, Thái Tử cũng phát hiện. Uy hiếp của Lục Vân Giản là Ninh Hân.

Theo thân thể Thánh Thượng từ từ suy nhược, tranh đấu giữa Thái Tử cùng Lục Vân Giản rất nhanh đã bắt đầu.

Mà Thánh Thượng đối với việc này cũng chẳng quan tâm, thật giống như ngài đã biết, hơn nữa còn thúc đẩy hết thảy.

Khi đó ta vì nam nữ cách biệt nên cũng rất ít khi gặp mặt họ, nhưng trong số ít lần chạm mặt thái tử, ta thấy mày hắn nhằn càng lúc càng sâu.

Ta tự hỏi chính mình, xác thật cảm nhận được đau lòng.

Nhưng ta cũng nghĩ không ra biện pháp gì để giúp hắn.

Thẳng đến ngày ấy, hắn chủ động tới tìm ta.

“Uyển Uyển, ta phải làm một chuyện đê tiện, nhưng ta không xác định chuyện này có thể làm hay không.” Hắn đối ta nói.

“Cái gì?” Ta hỏi.

“Dùng Ninh Hân kiềm chế Lục Vân Giản.” Hắn nói.

Ta còn nhớ rõ biểu tình khi hắn nói những lời này, mờ mịt nhiều hơn tàn nhẫn.

Hắn tự giễu nói: “Mọi người đều hâm mộ ta sinh ra đã là Thái Tử, ta lại căn bản không được lựa chọn.”

Vì thế ta giúp hắn lựa chọn.

Ta hạ độc Ninh Hân.

Một loại dược do ta tự mình phối ra, trên thế giới chỉ có ta có thể giải độc.

Đây là chuyện xấu hổ đầu tiên ta làm với Ninh Hân.

Sau khi làm việc này trong lòng ta vô hạn hối hận, cho rằng sẽ dừng bước tại đây, lại không nghĩ rất nhanh ta đã làm chuyện thứ hai.

Khi đó Lục Vân Giản càng được Thánh Thượng coi trọng, thậm chí Thánh Thượng đem hắn phong làm An Vương, sai hắn xuất binh bình loạn.

Chờ khi hắn trở về, ta nghe nói hắn bị thương.



Vì thế ta đi thăm hắn.

Thực tế ta muốn thám thính một ít tin tức từ hắn, sau đó nói cho Thái Tử.

Lại không nghĩ đến hắn ngượng ngùng nói cho ta biết, hắn muốn cầu hôn Ninh Hân.

Đáng tiếc khi đó ta không cảm thụ được sự vui sướng của hắn, lòng ta chỉ có nguy cơ.

Nếu hắn cầu hôn Ninh Hân, có phải điều đó có nghĩa là thái phó sẽ nghiêng về phe hắn hay không?

Thái phó đứng đầu nhóm văn nhân, lực ảnh hưởng hết sức quan trọng.

Nếu ta muốn ngăn cản thì… Vừa vặn ta nhìn đến Ninh Hân đi tới từ phía sau hắn.

Cho nên ta cố ý bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, thấy Ninh Hân quay đầu rời khỏi mới chậm rì rì bò lên.

Hắn hoảng sợ, hỏi ta làm sao vậy.

“Trật chân.” Ta nhàn nhạt nói.

***

Trong hoàng cung bỗng nhiên truyền đến tin tức, nói hoàng thượng muốn vì Thái Tử cùng An Vương tuyển phi.

Ta suy đoán Thánh Thượng có ý gì, lại có kết quả rồi.

Ta phải gả cho Lục Vân Giản.

Ngày đó buổi tối Thái Tử tới tìm ta, hắn nói với ta: “Thánh Thượng sợ thế lực mẫu tộc ta quá lớn, Lục Vân Giản không có mẫu tộc đứng sau, Thánh Thượng làm như vậy, là vì cân bằng thế lực.”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

Ta biết, ta vẫn luôn hiểu.

Ta chỉ thấy kỳ quái, vì sao hắn lại đi đến đây một chuyến để giải thích với ta? Nhưng ta cũng không hỏi nhiều, ta sợ hỏi xong mình sẽ biết được một đáp án khiến mình thất vọng. Cứ để cho ta mơ mộng đi vậy. Để cho ta hiểu lầm rằng, hắn cũng thích ta.

Cha ta đối với mối hôn sự này thập phần bất mãn, lúc trước ông ấy đã làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì để ta gả cho Thái Tử.

Nhưng hiện tại ai cũng vô pháp sửa đổi.

Hôn kỳ dần dần tới gần, ngày ấy ta đi Trân Bảo Các chọn lựa trang sức, lại ngoài ý muốn gặp được hắn.

Trong tay hắn cầm một cây trâm, nhìn đến ta hắn cũng kinh ngạc, theo sau hắn cười cười, nhàn nhạt nói: “Trùng hợp vậy sao.”

Ta gật gật đầu, cũng cười. “Đúng vậy, Thái Tử ca ca.” Ta nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.