Trong nháy mắt, ta cho rằng mình gặp ảo giác. Khi ta quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy biểu tình đã trở nên vặn vẹo của Lục Vân Giản.
Ta không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Rốt cuộc tên này đã đứng ở đó bao lâu vậy, nghe được nhiều hay ít.
Thấy hắn về phía ta, lòng ta run lên.
Lập tức quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoa tần, nói: “Hoa tỷ tỷ, vừa rồi, chúng ta không nói gì hết đúng không?”
Lòng ta đã chuẩn bị cho kết cục xấu nhất.
Mặc kệ Lục Vân Giản nghe được bao nhiêu, chỉ cần ta chết cũng không thừa nhận, không ai có thể bắt chẹt được ta.
Cho nên thấy hắn ngày một tới gần, ta phải nhanh chóng cùng đồng bọn của mình đạt thành nhận thức chung, điên cuồng nháy mắt ám chỉ với Hoa tần.
Nhưng lúc này Hoa tần lại toát ra thuộc tính của bình hoa di động, vào thời điểm mấu chốt đã bị dọa đến choáng váng.
Nàng ta hốt hoảng đứng dậy, “bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lục Vân Giản, miệng hô lớn: “Bệ hạ thứ tội!”
Ta c**ng cứng tại chỗ.
Cho nên bây giờ lại có thêm một vấn đề nữa rồi, ta nên quỳ xuống cùng nàng ta hay là đứng lên giải thích đây.
Vào lúc ta còn đang phân vân, Lục Vân Giản đã đi đến trước người, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
Còn chờ cái gì nữa, ta lập tức đứng dậy chuẩn bị chạy, lại bị một bàn tay hắn ấn đầu ta lại.
Hoa tần còn quỳ trên mặt đất run bần bật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nuong-nuong-lai-bia-chuyen/3391542/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.