Chương trước
Chương sau
Chỉ trong một thoáng này, 4 nhân cách đều đồng thanh lên tiếng. "Mở miệng!"
Mặt Lam Tư Ngộ vặn vẹo cứ như một con quái vật xương khô mở miệng lớn như chậu máu lớn rồi nghiến chặt hàm răng cứ như thể muốn nghiền nát con mồi.
Tịch Mộ giơ tay lên, hoàn toàn không dám cử động. "Tôi cũng không biết."
"Không biết thì vì sao lại nói là có kẻ phản bội như thế?" Bọn họ nắm lấy cổ áo Tịch Mộ lắc mạnh không tin. "Bây giờ nói cho tao, nếu không tao đánh chết mày."
Đầu Tịch Mộ đau như búa bổ vì bị mấy người kia lắc qua lắc lại, "Mấy người không nghe thấy à? Lúc tôi đang hỏi Lam Tư Ngộ và cậu ta sắp trả lời thì bênh Stupor đột nhiên tái phát." Tịch Mộ rất phiền muộn, thoạt nhìn cậu ta gầy yếu như thế cơ mà, thế thì sức lực đến từ đâu được nhỉ?
Nhóm nhân cách cũng không phải có thể nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện bên ngoài khi bị giam cầm, nên giọng nói bên ngoài đối với bọn họ giống như kiểu câu có câu không. Bốn nhân cách không nghĩ tới tình huống trước mắt lại là thế này, bọn họ cùng ngẩn ngơ mất mấy giây rồi mới tiếp tục nổi điên. "Làm gì có ai bị stupor trong thời gian ngắn thế! Nhất định là nó nói cho cậu rồi! Nói cho tôi mau!"
Tịch Mộ sắp hộc máu, "Vậy sao không trực tiếp đi hỏi Lam Tư Ngộ đi?"
Anh đưa ra một lời đề nghị cực kỳ có ích.
Hỏi quái vật nhỏ thì sao?
Đám nhân cách nhìn nhau.
"Quái vật nhỏ đâu rồ?"
"Không thấy sao?"
"Chết rồi à?"
"Không chết đâu, đột nhiên mất tích ấy."
"Trốn rồi."
"Hoặc là bị giấu rồi."
Bọn họ đang trò chuyện, thế nhưng nhìn từ hướng Tịch Mộ thì từ đầu tới cuối chỉ có mỗi mình Lam Tư Ngộ đang tự lẩm bẩm một mình thôi. Hơn nữa càng về sau, cậu ta còn tự cãi nhau với mình.
"Kẻ phản bội là ai? Tốt nhất là giờ tự đứng ra đi!"
"Nếu không..."
"Nếu không thì!"
"Ông làm gì mà rống với tôi!"
"Này, mấy người ồn quá."
"Được rồi được rồi được rồi." Tịch Mộ nghe bọn họ nói chuyện lại càng thấy đau đầu, "Buông tôi ra trước được không?"
Lam Tư Ngộ trừng mắt nhìn qua.
Tình huống bây giờ quá mức hỗn loạn, Tịch Mộ đã không còn phân biệt được bây giờ rốt cục ai đang điều khiển cơ thể này.
"Buông cậu ra cũng được." Cậu ta nói, "Thế nhưng cậu không thể rời khỏi căn phòng này. Còn có, không cho phép cậu nói chuyện lần này bọn tôi trốn ra cho Chu Lập Chí." Bây giờ người nói chuyện với anh là người khá có lí trí.
"Sao cũng được, tôi đều đồng ý." Lòng Tịch Mộ như tro tàn, "Lắc nữa tôi ngỏm bây giờ."
Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn anh, bất đắc dĩ thả lỏng tay, rời khỏi người anh.
Sau khi cơ thể kia rời khỏi người mình, Tịch Mộ chiếm được tự do chốc lát. Anh lập tức bò dậy, sau đó muốn rời khỏi chiếc giường này.
"Hử!" Lam Tư Ngộ phát ra âm thanh uy hiếp.
Tịch Mộ ngoan ngoãn thu chân về, ngồi trong góc.
Có người nhìn anh thấy cực kỳ khó chịu, "Chọc tức tôi nữa tôi giết chết cậu!"
Tịch Mộ ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi, mắt anh nhìn về phía trước vào trạng thái thiền định.
"Haiz." Lam Tư Ngộ cũng ngồi xuống rồi thở dài một hơi.
Con ngươi Tịch Mộ xoay sang bên cạnh vừa khéo nhìn thấy bộ dáng tức giận của Lam Tư Ngộ.
Gương mặt hay là đôi mắt của Lam Tư Ngộ đều không chuyển động thế nhưng hắn nhạy bén cảm giác được Tịch Mộ đang nhìn mình. "Muốn nói gì thì nói thẳng đi, tôi ghét thấy người ậm ậm ờ ờ."
"Cậu là ai?" Tịch Mộ hỏi vấn đề này trước.
Lam Tư Ngộ hừ lạnh, "Lý Bạch Bạch."
Là con gái.
Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái rồi khẽ mỉm cười.
"Thu hồi cái nụ cười ghê tởm của anh đi, tôi không thích chỗ này của anh." Hai tay cô thiếu nữ ôm ngực.
Tịch Mộ liền thu hồi nụ cười, lúng túng sờ mũi.
Lý Bạch Bạch nhắm mắt lại, tính toán giao lưu với những nhân cách khác.
"Thật ra." Tịch Mộ mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Lý Bạch Bạch thiếu kiên nhẫn mở mắt ra.
"Thật ra tôi rất tò mò." Tịch Mộ hơi dịch mông, đối diện với Lý Bạch Bạch.
Lý Bạch Bạch nhìn anh chằm chằm. Cảm xúc của cô thiếu nữ không tốt, cho nên luôn trưng ra một gương mặt khó coi.
Tịch Mộ lộ ra nụ cười ngại ngừng, "Tôi rất tò mò với nhân cách chính, Lam Tư Ngộ."
Lý Bạch Bạch trợn trắng mắt. "Để đổi người đến nói chuyện với anh."
"Đổi ai?" Tịch Mộ hỏi.
Lý Bạch Bạch nhắm mắt lại, lúc lần nữa mở mắt ra người kia mang một đôi mắt hờ hững còn có chút dịu dàng tình cảm, người nọ rũ lông mi, vai cũng chùng xuống, làm ra một bộ không không quan tâm bất cứ thứ gì. "Chào cậu." Người nọ duỗi một tay ra giơ đến trước mặt anh. "Tôi là 09404, đây là mã hóa của Lam Tư Ngộ lúc ở trại thu nhận, cũng là tên của tôi."
Tịch Mộ sững sờ, sau đó cũng đưa tay ra theo bản năng.
09404 cầm tay anh, thở dài một hơi có chút say mê, "Thật là ấm áp." Muốn được cầm lấy nó mãi mãi. Anh ta nhấc tay Tịch Mộ, đặt bên gò má của mình, nhẹ nhàng cọ cọ mấy cái, sau đó mới nâng mắt nhìn Tịch Mộ.
Tịch Mộ bị ánh nhìn của anh ta làm cho ngơ ngác như con nai nhỏ.
09404 nhẹ giọng hỏi: "Cậu có phiền nếu tôi chặt tay cậu xuống rồi đặt bên người không?"
Tịch Mộ nghe được lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ của anh ta, chìm đắm trong con ngươi xinh đẹp của anh ta thì hành động và lý trí đều trở nên chậm chạp. Khi anh phản ứng lại được 09404 nói cái gì thì khắp người anh sởn cả da gà. Tịch Mộ không dám ngừng lại, sợ anh ta xem lời mình nói là đồng ý đề nghị. Anh trả lời vấn đề của anh ta nhanh như chớp, "Tôi rất phiền.
09404 bày ra ra vẻ mặt tiếc nuối buông tay anh ra.
"Tay chặt xuống rồi sẽ không còn nhiệt độ nữa." Tịch Mộ không thể không nhắc nhở anh ta, "Cho dù có bỏ vào tủ lạnh cũng không thể giữ quá lâu. Cho nên, nếu như tay tôi rời khỏi cơ thể thì sẽ không còn độ ấm nữa. Nếu không còn nhiệt độ anh yêu thích thì lấy được cũng có ích gì đâu?" Anh thành khẩn và thân thiện giảng giải điều hiển nhiên mà một đứa nhỏ còn có thể hiểu với một bệnh nhân.
"Có lý." 09404 thích thú.
Tịch Mộ có loại cảm giác như mới thoát được một mạng.
"Cậu muốn biết chuyện gì liên quan đến Lam Tư Ngộ, hỏi đi" 09404 vỗ vỗ vạt áo đồng phục bệnh nhân của mình, "Vừa khéo tôi cũng muốn nói chuyện với cậu. Kể cả đối tượng trò chuyện là Lam Tư Ngộ cũng không sao."
Tịch Mộ thấy rất hứng thú, cơ thể không tự chủ rướn về phía anh ta. "Lúc các anh nói về Lam Tư Ngộ, có vẻ như không vui cho lắm."
"Nhắc đến Lam Tư Ngộ thì có ai mà vui nổi không?" Tuy 09404 hỏi điều này thế nhưng chính anh ta cũng có đáp án, "Tất nhiên là có, ví dụ như đồng lõa của cậu ta... Nhưng đa số người khi nhắc đến cậu ta nhất định sẽ không vui. Lam Tư Ngộ thô bạo, nham hiểm, lạnh lùng." Anh ta đếm kỹ khuyết điểm của Lam Tư Ngộ, "Còn uy hiếp bọn tôi, tôi nói với cậu ta, nếu đã thế thì không bằng chúng tôi cùng đi chết. Cậu ta nói, có thể để mình tôi đi chết, thế nhưng cậu ta sẽ không chết. Quá đáng chưa, sao mà cậu ta nói chuyện quá đáng thế được chứ, chết không tốt à? Chết tốt mà, tôi có thể giải thích cho cậu ta, nhưng mà cậu ta cứ không nghe. Thỉnh thoảng thì nghe, lần sau thì quên luôn, Lam Tư Ngộ thật là quá đáng." 09404 chìm vào vòng luẩn quẩn giận dỗi Lam Tư Ngộ.
Tịch Mộ: "..."
09404 hoàn toàn gục đầu. "Lam Tư Ngộ... Nhưng nếu không có cậu ta thì sao bọn tôi có thể trốn thoát được khỏi bệnh viện này chứ?"
"Mấy anh đều muốn trốn khỏi đây, là vì nơi này có gì đó quái lạ sao?" Tịch Mộ cũng tò mò chuyện này.
09404 ngẩng đầu lên, anh ta nhìn Tịch Mộ mà miệng há hốc.
Tịch Mộ chỉ hận không thể banh lớn lỗ tai để tránh việc bỏ qua câu nói nào hay chữ nào của anh ta.
"Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy không thể nói cho cậu chuyện này." 09404 cảm thấy khá tiếc, "Có người ám thị tâm lý cho tôi. Chúng ta không cần phải nói chuyện về bệnh viện, lại nói về chuyện của Lam Tư Ngộ đi."
Tịch Mộ: "Ồ." Thế nhưng anh có nói được gì đâu.
09404 hỏi: "Liên quan đến Lam Tư Ngộ, cậu còn muốn biết gì không?"
Còn muốn biết gì nữa?
Tịch Mộ sắp bật cười với cách nói chuyện của anh ta, bởi vì điều anh ta nói không có một chút ích lợi gì. "Tôi muốn biết, bọn họ làm sao giết chết Lam Tư Ngộ."
09404 cảm thấy mình lại phải làm cho cậu ta thất vọng rồi. "Tôi không biết."
Đúng là Tịch Mộ không thất vọng như thường nữa.
"Chỉ e ngoại trừ kẻ phản bội thì trong chúng tôi không một ai biết được cả." 09404 nắm chặt tay anh, vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay anh. "Đây là sân khấu, nơi nhóm nhân cách bọn tôi tập trung. Trừ phi Lam Tư Ngộ mở ra cho chúng tôi xem thử, còn không chúng tôi đều sẽ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Cho nên, ngày Lam Tư Ngộ chết đi kia, chúng tôi không biết bất cứ gì cả." Anh ta vẽ liên tiếp 5 vòng trong xung quanh sân khấu." Sân khấu như thế này, không gian không hề đối xứng, không chia trái phải, không xuất hiện như bình thường."
Tịch Mộ hỏi: "Anh ở gian thứ mấy?"
"Không có chuyện gian thứ mấy." 09404 giải thích cho anh, "Như tôi đã nói với cậu, không gian không hề đối xứng, lúc tập hợp thì bọn tôi đẩy cửa đi ra, sau khi xong chúng tôi cũng không biết bao giờ thì cửa mới mở được lại. Nhưng mà nó cũng là bố cục kiểu hình tròn, cho nên không có bắt đầu cũng không có kết thúc." Anh ta dừng lại một chút rồi bổ sung, "Nhưng tôi biết, người bên phải tôi là ai, là Lý Bạch Bạch."
Tịch Mộ lấy điện thoại di động ra vẽ một vòng tròn bằng chức năng vẽ tay, anh viết cái tên 09404 ở trên đỉnh, sau đó bên phải của 09404 thì viết tên của Lý Bạch Bạch.
09404 nhắm mắt một lát rồi nhanh chóng trở lại. "Tôi vừa mới đi hỏi, bên phải của Lý Bạch Bạch là Thẩm Vạn Kỳ."
"Bên phải của Thẩm Vạn Kỳ là Phó Đồ."
"Cách vách Phó Đồ là Lam Tư Ngộ."
09404 suy nghĩ một chút, gật đầu, "Bên trái tôi là quái vật nhỏ, lúc tôi đi ra từng thấy cậu ta mở cửa."
"Đây là bố trí hiện tại đúng không?" Tịch Mộ rất hài lòng. "Vậy thì bố trí trước đó thế nào? Ai ở bên cạnh Lam Tư Ngộ?"
"Chờ chút." 09404 liền chạy đi hỏi, sau đó, anh ta nhanh chóng có được đáp án. "Trước đó tôi nói bên phải tôi là Lý Bạch Bạch, bên trái là quái vật nhỏ, bên phải Lý Bạch Bạch là Thẩm Vạn Kỳ, bên phải Thẩm Vạn Kỳ là Phó Đồ."
"Hả?" Tịch Mộ ngừng tay, "Tôi nói là chỉ khi Lam Tư Ngộ còn sống ấy." Nếu bọn họ quen gọi nhân cách chính là Lam Tư Ngộ, gọi nhân cách phụ là quái vật nhỏ, vậy thì Tịch Mộ liền thuận theo lời nói của họ.
09404 nghiêng đầu: "Không... không đúng, tôi cũng hỏi là lúc Lam Tư Ngộ còn sống." Anh ta cũng nghi hoặc khó hiểu.
Tịch Mộ có giải thích, "Lam Tư Ngộ không ở trong căn phòng trong vòng tròn đúng không?"
"Không... Không phải." 09404 cảm thất đầy mình rối như tơ vò, "Lam Tư Ngộ cũng ở đấy, tôi từng thấy cậu ta đi ra."
Tịch Mộ cau mày, "Theo lời anh giải thích." Anh có một ý nghĩ đáng sợ, "Các anh vẫn luôn để hở vị trí của Lam Tư Ngộ. Vậy thì tôi hỏi trước câu nữa, trước khi nhân cách của quái vật nhỏ ra đời thì căn phòng các anh được bố trí thế nào?"
09404 sắp chết rồi, "Trước khi quái vật nhỏ ra đời thì sức mạnh của bọn tôi không có cách nào chống lại Lam Tư Ngộ, chỉ dựa vào bọn tôi thì căn bản không nghe được tiếng của người kia, không biết người cách vách mình là ai, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy những cánh cửa đó."
Tịch Mộ liếm đôi môi đang trở nên khô khốc một chút.
"Cậu nghĩ gì thế?" 09404 nhận ra được động tác của anh.
Tịch Mộ cảm thấy có chút đáng sợ, "Vậy, có thể nào..." Anh cảm thấy rất đáng sợ, "Thật ra từ khi các anh có thể nhìn thấy gian phòng thì đúng là chỉ có mỗi 5 nhân cách tồn tại."
"Cậu nói cái gì?" 09404 cảm thấy thật vô lý, "Vậy chỗ của Lam Tư Ngộ ở đâu?"
"Ờm..." Anh hỏi cậu ta, cậu ta cũng có biết đâu.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Phút chốc, dường như có một linh cảm nào đó lóe qua, Tịch Mộ mở miệng, thốt ra mấy câu không nghe theo lý trí sai bảo. "Cậu ta(NCC) đã thay thế vị trí của ai đó."
09404 khiếp sợ nhìn anh.
"Lam Tư Ngộ đã sớm... giết chết một nhân cách trong số bọn anh, sau đó giả dạng rồi trốn trong căn phòng nào đó?" Cho nên bất kể các anh thêm bớt thế nào thì vẫn chỉ có 5 người.
Lam Tư Ngộ có lẽ cũng không bị giết chết, mà là trốn đi rồi.
Mở căn phòng thuộc về ai đó, sau đó trốn vào.
"Lam Tư Ngộ giả dạng thành những nhân cách khác ấy hả? Chuyện này sao mà xảy ra được chứ?" Tịch Mộ tìm được một lý do đáng tin hơn. "Anh xem như tôi nói nhảm đi."
09404 mở to hai mắt, bày một gương mặt sợ hãi nhìn anh.
Tịch Mộ: "Hả?"
"Nếu nói đến Lam Tư Ngộ thì cậu ta làm được." 09404 từ khiếp sợ chuyển thành chán nản, anh ta vô lực dựa vào vách tường, rên rỉ oán giận. "Haiz, sợ quá." Anh ta nói, "Để tôi về nói cho mọi người chuyện này vậy."
Tịch Mộ chớp mắt một cái, "Nhưng chuyện liên quan đến Lam Tư Ngộ chúng ta đều chưa nói xong mà."
09404 không để ý đến anh nữa, "Giờ còn ai để ý đến cậu nữa, mạng nhỏ bọn tôi còn khó bảo vệ đây này." Dù sao giấc mộng của anh ta là đưa cơ thể này đi chết chứ không phải là bản thân tự biến mất trong thế giới tinh thần. Nếu như anh là nhân cách biến mất thì sẽ hệt như giọt nước mưa hòa vào biển rộng không để lại dấu vết, không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Cho nên, anh phải sống để chiếm lấy cơ thể này rồi rời khỏi đây, sau đó bước trên con đường đi tìm đến cái chết của mình.
"Mạng nhỏ khó bảo vệ phải là nhân cách phản bội kia mới đúng chứ." Tịch Mộ thả một câu nhẹ nhàng như thế xuống.
09404 sững sờ, sau đó anh ta liếc mắt nhìn anh một cái. "Cẩn thận tôi kéo cậu đi chết cùng." Sau khi uy hiếp Tịch Mộ xong anh ta rời đi.
Cơ thể không có tinh thần chống trụ lập tức muốn gục xuống, Tịch Mộ ngồi bên cạnh vừa khéo vươn tay ra tiếp được Lam Tư Ngộ.
Cơ thể mềm nhẹ của Lam Tư Ngộ ngã vào lồng ngực của anh, Tịch Mộ vén tóc phía trước của cậu ta ra rồi dịu dàng vuốt. Chờ cho tới lúc cơ thể Lam Tư Ngộ hoàn toàn thả lỏng, Tịch Mộ mới cẩn thận đặt cậu ta xuống giường. Anh rời khỏi giường của Lam Tư Ngộ, sau đó chỉnh cậu nằm giữa giường rồi đắp chăn lên.
Cậu ta đang yên lặng ngủ.
Tịch Mộ ở bên cạnh cậu ta đứng một hồi, chớp mắt nhiều lần. "Mới nãy là tôi nói bừa thôi, mấy người đừng có để trong lòng. Khả năng cao là nhân cách chính... ấy, Lam Tư Ngộ cũng mất tích rồi."
Lam Tư Ngộ không có một chút động tĩnh.
Tịch Mộ thở dài một hơi, "Tuyệt đối mấy người đừng đánh nhau đó." Anh bị trận cãi nhau vừa nãy của bọn họ dọa sợ.
Thời gian còn lại không còn nhiều.
Tịch Mộ xách một chiếc ghế bước vào, ngồi cạnh giường Lam Tư Ngộ nhìn cậu ta. Lam Tư Ngộ vẫn còn ngủ, có thể là rơi vào trạng thái stupor hoặc cũng có thể chỉ là ngủ bình thường.
Thời gian thay ca đến, Tịch Mộ chỉ có thể rời khỏi phòng. Nhưng lúc anh đi, Lam Tư Ngộ vẫn còn ngủ.
Tịch Mộ rời khỏi căn phòng của Lam Tư Ngộ cũng không lập tức đi tham dự cuộc họp theo thường lệ hay đến canteen. Anh đến thẳng văn phòng và lục lung tung mấy kệ sách. Trên giá sách chất đầy bệnh án của bệnh nhân. Anh rút một quyển ra lại bị một quyển khác chèn qua. Tuy rằng không phải là số lượng vô tận thế nhưng nếu muốn tìm một quyển bệnh án chuyên môn ở đây thì cũng đủ làm cho con người ta tuyệt vọng.
"Em tìm gì thế?" Một giọng nói mang theo tươi cười vang lên.
Tịch Mộ quay đầu lại, La Trạch đút hai tay trong túi quần đang nhìn anh mỉm cười.
Bởi chuyện này hôm nay, Tịch Mộ phát hiện nụ cười của La Trạch không còn là vầng nắng nữa mà trái lại, vầng nắng kia đã bị mây đen che khuất, sự mù mịt phủ rộng khắp chốn.
"Em đang tìm sổ bệnh án." Tịch Mộ biết, mình càng nói dối thì càng đáng nghi.
"Lam Tư Ngộ hay sao?" La Trạch cố ý giả ngu.
"Bệnh nhân kia." Tịch Mộ không che giấu ý đồ thật sự của mình.
La Trạch thở dài một hơi, "Em không tin anh."
Có lúc Tịch Mộ nói nhìn không hiểu La Trạch, và La Trạch cũng vậy.
Tại sao một người bình thường lại cứ muốn đi về phía bóng tối để bẻ khóa mật mã và từ chối ánh mặt trời.
Anh cũng như những kẻ điên kia, là một nguồn cảm hứng đột xuất của chúa sao?*
"Không phải là không tin anh."
Nằm trong dự liệu của La Trạch, Tịch Mộ không hề tức giận cũng không hề hoang mang. Anh chỉ mỉm cười khẽ không có gì khác biệt so với cậu đàn em năm đó lúc ở trường anh ta vô tình gặp lúc lên lớp. Nhìn thấy bạn, người kia sẽ mỉm cười lễ phép, thế nhưng nụ cười kai lại xa cách làm cho bạn không dám tới gần.
"Em chỉ làm đúng chức trách của một bác sĩ thôi." Giọng điệu Tịch Mộ không có gì như là đang thương lượng.
"Anh biết." Giọng La Trạch dịu xuống. "Anh tìm cho em vậy."
Tịch Mộ lại cười càng tươi hơn, "Không sao đâu, sao mà lại làm phiền đàn anh được, em tự tìm chậm tí cũng được. Anh bận gì thì cứ bận tiếp đi."
La Trạch không nói gì, chỉ cười. "Bệnh nhân kia do anh phụ trách." Anh ta lướt qua Tịch Mộ, đến chỗ bên cạnh rút một quyển sổ bệnh án ở nơi cao nhất, "Này, em xem đi."
Tịch Mộ lật sổ bệnh án ra mà không hề nể nang gì. Anh tìm được lịch sử bệnh trạng của bệnh nhân kia rồi thì tỉ mỉ nhìn kỹ, điều tra từng chút cặn kẽ như muốn đào bới đến tâm trái đất. Dựa vào kiến thức chuyên nghiệp của anh thì không thể phát hiện ra sơ sót nào.
"Sao rồi?" La Trạch thấy anh đã nhìn đến cuối.
"Không sao đâu, chứng vọng tưởng của anh ta quá nghiêm trọng, rồi thậm chí còn đến mức hại người nữa nên phải đưa đến khu đóng thật." Tịch Mộ không có chút vấn đề nghi hoặc nào nữa, anh cầm sổ bệnh án tính đặt về vị trí ban đầu.
Sổ bệnh án quá nhiều, Tịch Mộ phải dùng tay chặn sách mới có thể nhét được quyển kia vào. Nhưng bởi vì anh dùng hơi nhiều sức đển nhấn nên bụi bặm rơi đầy tay.
Chờ chút, không phải quyển này đặt trên cùng nên mới có bụi bặm sao?
Tịch Mộ quay đầu lại. La Trạch tự cầm chai nước trên bàn, vặn nắp, rồi uống một ngụm. Anh ta phát hiện tầm mắt Tịch Mộ thì chả hiểu ra sao: "Sao vậy?"
"Đàn anh, anh trở nên lười biếng rồi." Tịch Mộ lặng lẽ đặt sổ bệnh án về. Đọc t??yện ch?ẩn không q?ảng cáo ++ TR? ?TR??eN.?n ++
"Tình hình gần đây anh không điền vào."
"À, cái đó ấy hả, để sau vậy." La Trạch buông tay, không phản đối.
"Sâu lười." Tịch Mộ mắng một tiếng, sau đó vươn người một cái, "Xong rồi, đi ăn cơm."
La Trạch cười tủm tỉm, "Thêm một thời gian nữa em phải về trường học lại hơn ba tháng đấy, đừng quên."
Nhắc đến chuyện này, Tịch Mộ có chút hoang mang, "Em quên xin viện trưởng nghỉ rồi."
"Lần trước anh nói với Viện trưởng chuyện này rồi." La Trạch nói, "Nửa tháng trước khi em về trường học lại thì báo một tiếng là được."
"Được." Tịch Một không muốn nói thêm gì nữa, "Em muốn đi nghỉ đây, bye anh."
La Trạch cười cười đưa anh ra ngoài.
Tịch Mộ đóng cửa văn phòng rồi bước đi trên hành lang, anh mới phát hiện trán mình đã rịn mồ hôi.
"Hô." Anh không dám thở mạnh.
Càng muốn giấu lại cảng lộ ra trăm nghìn lỗ hổng.
La Trạch ở một mình trong văn phòng, anh xác nhận tiếng bước chân Tịch Mộ rời đi rồi mới giơ tay rút cuốn sổ bệnh án ban nãy ra. Anh không hề phát hiện vấn đề tro bụi gì cả, anh chỉ cầm cuốn sổ đến trước máy cắt giấy. Bật công tắc, sau đó ném nó vào.
Mặc trời lặn về tây, cả thành phố ngập tràn sự lạnh lẽo.
Tịch Mộ đang cuộn mình tron chăn liên lạc cho chị gái của mình, tự nói chuyện một thời gian nữa mình sẽ rời đây về nhà.
Tịch Thược gửi một hình mặt cười, sau đó nhắn: Chị chờ cưng.
"Đáng sợ ghê." Cũng không biết là nói bệnh viện này đáng sợ hay là sợ sự thân thiết của bà chị anh. Tịch Mộ mắng thầm một hồi sau đó vứt điện thoại xuống gối rồi sau đó nhìn bóng đèn đang tỏa sáng trên trần.
Những câu đố giống như sương trắng, mà bệnh viện này tràn đầy sương mù.
Dù ánh sáng có mạnh đến đâu cũng không rọi sáng được.
Ngày hôm nay lịch sắp xếp của Tịch Mộ là sáng đến trông coi Lam Tư Ngộ, trưa đi thăm bệnh nhân của mình.
Anh rời giường buổi sáng thì áp suất hạ thấp đến âm vô cực.
Tịch Mộ vừa cào cào mái tóc rối tung vừa gõ cửa Lam Tư Ngộ. "Tôi vào nhé."
Bên kia không có tiếng động gì cả.
Tịch Mộ nắm tóc, sau đó đẩy cửa ra.
Một thoáng khi bước chân của anh vừa bước vào căn phòng thì có một sức mạnh lao về phía anh. Tịch Mộ muốn chống cự theo bản năng, thế nhưng có thể thấy rõ kỹ thuật của người kia hơn anh một bậc, anh bị một bộ xương đè xuống đất. "Bác sĩ, anh tên là Tịch Mộ đúng không?"
Tịch Mộ nâng mắt, đau đầu. "Sao quái vật nhỏ còn chưa về nữa?" Anh không muốn đối phó với bất cứ kẻ nào trong bọn họ cả.
Người kia chu mỏ, "Tôi cũng muốn biết đấy, bình thường thì nó chiếm lấy cơ thể này, giờ có việc thì nó tự nhiên biến mất."
"Cậu là ai?" Giọng điệu Tịch Mộ không mấy dễ chịu
"Thẩm Vạn Kỳ." Gã nói.
Tịch Mộ: "Ồ." Vẻ mặt của anh lại càng lạnh nhạt hơn.
Thẩm Vạn Kỳ muốn đẩy kính mắt theo bản năng thế nhưng lúc ngón tay đặt gần sống mũi thì gã mới phát hiện bây giờ mình không có kính. "Bác sĩ." Gã cười tủm tỉm nhìn Tịch Mộ.
"Ừm." Tịch Mộ thừa nhận, nếu bây giờ người đang ở bên trên mình mà là Lam Tư Ngộ giống với khi còn khỏe mạnh thì nhất định anh sẽ rất hưởng thụ tình huống bây giờ.
Được người đẹp cưỡi eo thì nào có ai không động lòng chứ.
"Nguyên ngày hôm qua bốn người bọn tôi đã thương lượng về cuộc trò chuyện kia."
"Hôm qua bọn anh bàn nhau chuyện gì?" Người trước mặt đang gài mình, tuy rằng nhìn gã gầy trơ xương thế nhưng Tịch Mộ vẫn không hề dám thư giãn.
Thẩm Vạn Kỳ cũng không giận, "Chuyện cậu nói có thể Lam Tư Ngộ đã trà trộn vào trong bọn tôi."
Tịch Mộ: "Tôi nói đại tí thôi." Hy vọng các anh cũng nghe một chút thứ tùy tiện nói đó.
"Bọn tôi cảm thấy lời cậu cũng không phải là không thể." Thẩm Vạn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, "Lam Tư Ngộ cơ mà."
"Rốt cuộc trong lòng bọn anh, Lam Tư Ngộ là kiểu người thế nào? Tịch Mộ dở khóc dở cười, "Hình tượng tệ quá nhỉ."
"Vì thế, bọn tôi quyết định liên thủ với cậu." Thẩm Vạn Kỳ đưa ra phán quyết cuối cùng.
Tịch Mộ thinh lặng hồi lâu, anh giơ tay đến trước mặt Thẩm Vạn Kỳ,
Thẩm Vạn Kỳ không né tránh.
Tịch Mộ sờ trán của gã, "Không sốt mà, sao lại nói mấy lời ngớ ngẩn như thế chứ?"
Thẩm Vạn Kỳ nheo mắt lại, "Trừ cậu ra, những bác sĩ còn lại đều đang điên cuồng tìm hiểu quá khứ của bọn tôi." Gã bĩu môi, "Nhất định các cậu có âm mưu xấu xa nào đó."
"À, cái này hả, đúng đấy." Tịch Mộ thừa nhận.
Thẩm Vạn Kỳ chớp mắt một cái, "Cậu thật thà đấy."
Tịch Mộ sờ trán gã lần nữa.
Rốt cục lần này Thẩm Vạn Kỳ đẩy tay gã ta ra sau.
"Biết thực tập sinh là gì không?" Tịch Mộ không ra tay với gã nữa mà là tự chỉ vào mình, "Tôi không có tiền, tôi chỉ đến bệnh viện này thực tập theo yêu cầu của nhà trường, cho nên tôi làm việc ở đây không lương. Đã thế sao tôi còn phải hết lòng hết dạ dâng sức vì bệnh viện này?"
Thẩm Vạn Kỳ cười cười kéo một góc áo blouse, "Bác sĩ à ~ Cậu lạnh nhạt quá đấy."
Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái.
"Rõ ràng mà nói là sẽ rất thú vị đó." Thẩm Vạn Kỳ giang hai tay ra ngẩng đầu lên, động tác giống y như chúa Jesus, "Trên đời này làm gì có chuyện nào thú vị hơn bọn tôi. Món đồ chơi tuyệt vời nhất đang ở trước mặt cậu thì sao cậu lại phải từ chối nhỉ?"
Tịch Mộ: "Tôi không hề muốn từ chối." Anh phải nghe cho xong lời người ra muốn nói chứ.
Nụ cười của Thẩm Vạn Kỳ cứng lại.
Tịch Mộ: "Không có lương thì còn tiền thưởng mà."
Đoán chừng Thẩm Vạn Kỳ cũng không nghĩ đến da mặt cậu ta lại dày thế, gã cúi đầu híp mắt nhìn anh, "Cậu còn giống thương nhân hơn là tôi. Nếu đã thế, chúng ta cùng bàn chuyện hợp tác đi."
"Được thôi." Tịch Mộ chỉ vị trí bên cạnh, lịch sự bày ra một động tác tay, "Anh tránh ra, trước đi."
"Hừ." Thẩm Vạn Kỳ buông anh ra, về lại giường, ôm ngực ngồi. "Bọn tôi hy vọng." Gã nói đơn giản, "Nhóm nhân cách bọn tôi sẽ thành thật khai ra, đây là thù lao cho cậu. Mà yêu cầu của bọn tôi là sau khi cậu nghe xong thì giúp bọn tôi bắt Lam Tư Ngộ lại."
Cho dù cậu ta có hiểu cách nói dối đến nhường nào cũng không có cách nào hoàn toàn thay thế được một nhân cách khác.
"Có thể." Tịch Mộ đáp ứng, phải nói công việc này là mong cũng không được. "Tôi sẽ cố hết sức."
"Cố hết sức cũng không đủ đâu."Thẩm Vạn Kỳ không hài lòng lắm.
Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái.
Ác ma ngẩng đầu và cười ranh mãnh.
Con người mới bừng tỉnh sau khi hoàn thành giao dịch không biết nguy hiểm đang tới gần.
"Quái vật nhỏ đâu?" Giao dịch xong, Tịch Mộ hỏi vấn đề mình bận tâm nhất.
Nhìn thấy động tác đẩy kính của anh, Thẩm Vạn Kỳ cũng không nhịn được đẩy chiếc kính mắt không hề tồn tại trên gương mặt mình, "Nếu thật sự có người phản bội thì chỉ e bây giờ quái vật nhỏ đã bị giấu đi, sau đó cũng bị trộm đi một phần ký ức."
"Sao mà làm được?" Tịch Mộ hơi lo.
"Chuyện này không có gì khó đối với mấy nhân cách bọn tôi." Thẩm Vạn Kỳ nghiêng đầu.
Bởi vì ký ức là thế giới của bọn tôi, thế giới bọn tôi được tạo thành bởi ký ức.
Lam Tư Ngộ bị người nào đó nhét về lại thế giới của mình, thế giới của cậu là rừng rậm kỳ ảo, đâu đâu cũng có sinh vật kỳ lạ hiếm thấy. Bạch tuộc và chim lớn cùng nhau bay lượn trên bầy trời. Dưới đất quái vật đi lại để lại dấu chân khổng lồ. Lam Tư Ngộ nằm trong dấu chân tự ôm lấy mình, không động đậy.
Con mắt cậu trống rỗng, bất kể là thứ gì cũng không thể tiến vào đó.
Cánh cửa bị mở ra, kẻ phản bội đang đứng trước mặt cậu. Kẻ nọ ngồi xổm ở cửa hang, nhìn Lam Tư Ngộ vài lần, sau khi kẻ nọ xác nhận cậu đã hoàn toàn không có ý thức thì đi lại trong thế giới này.
Ký ức chỉ là món đồ.
Kẻ nọ tìm được ký ức mình muốn muốn vứt bỏ, nâng hộp lên rồi rời đi.
Lúc ra khỏi rừng rậm, một tấm bảng hiệu vẫn luôn treo trên cây rơi xuống.
Kẻ phản bội quay đầu lại theo bản năng.
Đó là một tấm bảng gỗ bình thường, bên trên có chữ viết màu đỏ.
Đến đây chơi bắt mèo
Giống như khi còn bé.
Mau mau đi trốn đi nào.
Ai muốn chơi bắt mèo không?
Bởi vì sợ hãi, thiếu chút nữa kẻ phản bội đã làm rơi đồ trên tay té ngã xuống đất.
Con người của kẻ nọ trợn trừng, đồng tử đang run rẩy không ngừng, "Bác sĩ kia nói đúng! Có khả năng Lam Tư Ngộ còn sống!"
Đứa nhỏ thích chơi trò bắt mèo, Lam Tư Ngộ.
Kẻ nọ run rẩy, lảo đảo chạy trốn.
Trong đầu kẻ nọ truyền đến tiếng của Lam Tư Ngộ, "Tới chơi bắt mèo nào, nếu để tôi bắt được, vậy thì tôi sẽ nhốt mấy người lại."
Nếu như bị bắt được...
Kẻ nọ nhớ tới nụ cười đẹp tựa thiên sứ của Lam Tư Ngộ, cậu ta chỉ liếc một cái đã làm người ta say mê. "Chơi vui lắm đó."
Kẻ phản bội ôm ký ức của quái vật nhỏ, chọn cách trốn về phòng.
Thế giới của kẻ nọ chất đầy túi đóng gói. Kẻ phản bội đang muốn về nhanh phòng của mình, thế nhưng trong chớp mắt, kẻ nọ nhớ tới gì đó. Đặt chiếc hộp trong tay xuống, kẻ nọ xông về phía đống rác thải đang bốc mùi hôi thối, kẻ nọ kéo ngăn bên trong ra sau đó thấy được một tấm bảng gỗ. Kẻ nọ lôi bảng gỗ ra, nhìn thấy bên trên có chữ viết.
Cách bắt đầu trò chơi.
Tôi cần một câu chuyện máu me.
Kẻ phản bội, đi tìm người kể chuyện.
Kẻ phản bội co quắp trên sàn nhà.
Đây là tin tức của Lam Tư Ngộ để lại cho kẻ nọ, nếu như sau này không muốn bị anh ta trả thù, vậy thì phải giúp đỡ cậu ta.
Đôi chân run rẩy chậm rãi bình ổn lại, hai tay kẻ nọ đang siết chặt lại. "Không!" Tham vọng của kẻ nọ đang thức tỉnh, "Chuyện đã đến nước này rồi! Tao muốn tìm ra mày, tao muốn giết mày! Tao muốn trở thành duy nhất, chuyện này, tao sẽ không đổi ý." Kẻ nọ nhét tấm bảng gỗ về, "Tao sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mày."
Nơi cao nhất trên thiên đường.
Ác ma đang ngâm xướng.
Ngâm xướng.
Những ngôi sao nghiền nát ta thế nào.
Bầu trời kia mổ xẻ ta thế nào.
Thẩm Vạn Kỳ ngồi trên giường nghỉ ngơi, Tịch Mộ đứng ở bên cạnh gã đấm lưng.
Lúc Tịch Mộ đã buồn ngủ, Thẩm Vạn Kỳ nâng mắt, "Tôi nghe thấy quái vật nhỏ tỉnh rồi."
Tịch Mộ nhìn về phía gã.
Thẩm Vạn Kỳ thoáng dừng động tác, sau đó rũ đầu.
Tịch Mộ đoán là gã sắp ngã xuống nên tiến nhanh lên trước vài bước đỡ được gã.
Lam Tư Ngộ ổn định cơ thể mình, cậu mở mắt ra, đôi mắt tròn xoe và lông mi dài mảnh. "Bác sĩ." Giọng điệu vô tội cực kỳ.
Tịch Mộ vui mừng khôn xiết, "Cuối cùng cậu cũng về." Nhân cách còn lại phiền muốn chết.
Lam Tư Ngộ từ từ ngẩng đầu lên.
"Làm sao vậy?" Tịch Mộ phát hiện cậu ta đang im lặng.
Lam Tư Ngộ tự vỗ đầu mình, "Hình như tôi quên gì đó rồi."
Tịch Mộ nghĩ lại cuộc trò chuyện lần trước của hai người khi anh xuất hiện, "Cậu cần nói cho tôi biết kẻ phản bội là ai."
"Đúng." Lam Tư Ngộ vỗ đầu mình ngày càng mạnh, "Chỉ là tôi không nhớ ra!" Không phải giả, cậu thật sự cảm nhận được trí nhớ của mình thiếu mất một phần. Vì nhớ lại ký ức đã mất đi, lực vỗ đầu của cậu ta ngày càng lớn.
"Bình tĩnh, bình tĩnh." Tịch Mộ nhanh chóng kéo tay cậu ta
Lam Tư Ngộ mê man nhìn anh.
Tịch Mộ thở dài một hơi, "Tôi cũng không hoàn toàn muốn biết, nếu cậu muốn giữ lời hứa thì tôi sẽ đổi vấn đề khác.
Lam Tư Ngộ nghe vậy, buông tay ra.
Tịch Mộ nở nụ cười, "Tôi hỏi vấn đề liên quan đến Lam Tư Ngộ được không?"
"Lam Tư Ngộ sao?" Cậu ta cắn ngón tay cái, vẻ mặt bối rối.
"Không phải nhân cách chính, là Lam Tư Ngộ." Tịch Mộ chỉ vào cậu ta.
Lam Tư Ngộ ngẩn ra, sau đó dùng một loại thái độ kỳ lạ vừa cẩn thận vừa kiêu ngạo gật đầu. "Vậy thì tôi biết tất cả mọi chuyện."
Tịch Mộ cười híp mắt.
Tại sao mỗi lần cậu ta trở về tính cách lại như sáng sủa hơn nhỉ.
Lam Tư Ngộ đang nhìn anh chờ câu hỏi.
"Được" Tịch Mộ hỏi, "Tôi ngồi xuống được không?"
Lam Tư Ngộ nhích ra để cho anh một chỗ.
Thật ra cậu không cần nhích vì trên giường vẫn còn dư rất nhiều chỗ. Thế nhưng nếu cậu ra đã nhường cho một chỗ vậy thì thì Tịch Mộ liền ngồi xuống. "Một vấn đề."
"Một vấn đề." Lam Tư Ngộ đưa một ngón tay ra.
"Vấn đề rất đơn giản." Tịch Mộ cười nhìn cậu ta, "Lam Tư Ngộ của chúng ta có thích ăn gì không?"
Lam Tư Ngộ bị câu này bắn trúng, lực sát thương cứ như làm cho cậu ta rơi trực tiếp vào trạng thái Stupor.
Tịch Mộ còn đang chờ đáp án của cậu ta.
Lam Tư Ngộ vươn tay ra, ngón tay của cậu ta khoác lên trên cánh tay của anh, nửa người trên nghiêng về phía anh. Đôi mắt cậu ta nhìn Tịch Mộ cứ như mang theo ánh sáng, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở bệnh viện canh cho tôi ăn chén cháo kia, tôi thấy rất ngon."
"À, chén cháo mà vừa ăn vừa khóc kia ấy à?" Tịch Mộ cố ý trêu chọc cậu ta.
Tiếc là Lam Tư Ngộ không nhận ra anh cố ý, chỉ nâng mắt nhìn anh.
Tịch Mộ chìm sâu trong đôi mắt vàng rực rỡ của cậu ta. Sau khi anh lấy lại được tinh thần thì mới phóng khoáng cười, "Vậy thì đi nhà ăn để ăn nhẹ nào."
"Được."
Tịch Mộ nhảy xuống giường trước.
Lam Tư Ngộ đang chờ anh.
Tịch Mộ duỗi một tay cho anh, Lam Tư Ngộ đón lấy tay anh rồi mới bước xuống chậm rì rì. Tịch Mộ mắng thầm: "Công chúa mới cần người khác đỡ."
Lam Tư Ngộ nghiêm túc nói cho anh biết, "Tôi không phải công chúa, tôi là quái vật nhỏ."
Tịch Mộ cười, đi ra khỏi phòng bệnh với cậu ta. "Cậu vừa nhỏ vừa gầy thế này đâu có giống quái vật chỗ nào?"
Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn anh, "Tôi rất đáng sợ."
"Được được được." Tịch Mộ hùa theo cậu ta, tiện thể nhìn thời gian một chút, "9 giờ 40 phút rồi, còn không đi nữa thì thời gian phục vụ bữa sáng sẽ kết thúc.
Bọn họ đến nhà ăn, Tịch Mộ dắt theo Lam Tư Ngộ đi nhận bữa sáng. Anh vừa xuất hiện ở đây đã có vài người lục tục phát hiện. Bọn họ nhìn anh, sau đó tự động nhường ra một khu vực.
"Luckily, không cần tìm chỗ." Tịch Mộ rất đau lòng.
Lam Tư Ngộ bưng một chén cháo ngồi đối diện anh.
"Mời."
Lam Tư Ngộ bắt đầu húp cháo.
Cậu ta vẫn ôm thái độ cảnh giác, cậu ta cẩn thận cầm thìa xúc một muỗng, sau đó cúi xuống thổi thổi chiếc thìa. Sau khi cháo nóng nguội bớt thì cậu ta mới đưa thìa tới trước mặt. Đầu tiên là vươn lưỡi chạm nhẹ xác định nhiệt độ một cái rồi mới đút vào miệng.
Tịch Mộ: "..." Kệ cậu ta vậy.
Một bát cháo mà cậu ta uống cả buổi.
Tịch Mộ nhìn cháo trong chén mình đã hết sạch, anh nhìn thời gian một chút thấy sắp 10h rưỡi rồi, Lam Tư Ngộ húp cháo gần một tiếng.
Lúc vừa đến 10h30 chiếc thìa liền bị ném vào trong bát.
Tịch Mộ ngẩng đầu, "Ăn xong rồi sao?"
Đây là lúc anh hỏi vấn đề, Lam Tư Ngộ rũ đầu, hai tay buông xuống không có sức sống.
Tịch Mộ cũng không biết chuyện gì xảy ra đây, thế nhưng anh thấy cậu ta sắp ngã xuống thì lập tức đứng lên rồi xông tới ôm lấy cậu ta.
"A." Lam Tư Ngộ lần thứ hai kêu lên tiếng khe khẽ.
"Có sao không? Tịch Mộ cúi đầu nhìn cậu ta.
"Bác sĩ." Lam Tư Ngộ dụi dụi mắt, "Vừa rồi hình nư tôi không cẩn thận mất ý thức."
"Tôi thấy, giờ cậu có chỗ nào không thoải mái không?" Tịch Mộ hỏi.
"Không, tôi không sao." Tầm mắt Lam Tư Ngộ đang mơ hồ. "Tôi nhớ là trước đó chúng ta đang nói chuyện phiếm."
Tịch Mộ: "Đúng."
"Tôi cần nói cho anh biết kẻ phản bội là ai." Cậu ta nhớ tới lời hứa của mình, "Chờ chút, sao tôi không nhớ được gì hết thế này." Đầu óc trống rỗng, cảm giác không có sức lực khiến Lam Tư Ngộ không khỏi giơ tay lên bắt đầu đánh đầu mình. "Chuyện gì đây? Chuyện gì thế này?"
Tịch Mộ mới là người muốn hỏi cậu ta có chuyện gì xảy ra nhất, anh kéo tay Lam Tư Ngộ. "Không phải nãy chúng ta mới nói xong rồi sao, không cần để ý chuyện này nữa đâu."
Lam Tư Ngộ nghe được lời anh nói, mờ mịt, "Hả? Chúng ta từng nói thế sao?"
Lông mày Tịc Mộ bây giờ có thể kẹp chết một con ruồi.
Lam Tư Ngộ rũ đầu không có sức rồi dựa lên người anh.
"Tôi cũng không hoàn toàn muốn biết kẻ phản bội là ai." Để chứng mình ý nghĩ của mình, Tịch Mộ bắt đầu lặp lại lời mình đã nói trước đó, "Nếu cậu muốn giữ lời hứa vậy thì trả lời tôi vấn đề còn lại là được, một vấn đề thôi."
"Một vấn đề." Lam Tư Ngộ duỗi một ngón tay, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười.
Tịch Mộ thật sự không có cách nào thưởng thức nụ cười của cậu ta, "Liên quan đến Lam Tư Ngộ."
"Lam Tư Ngộ sao?" Cậu ta đưa ngón tay lên miệng rồi lo lắng cắn móng.
Sự bất an trong lòng Tịch Mộ đang dần phóng đại, "Không phải nhân cách chính, là Lam Tư Ngộ."
Nghe được mình, Lam Tư Ngộ sửng sốt một chút, sau đó thoáng cười vui vẻ.
Tịch Mộ hỏng mất, phản ứng của cậu ta y hệt như 45 phút trước đó.
"Vậy thì tôi biết tất cả mọi chuyện." Lam Tư Ngộ nói thế.
Tịch Mộ nhanh chóng sắp xếp cảm xúc của mình, "Trước kia cậu từng nói là cậu đã gặp tôi." Người lớn xảo trá xấu xa như thế, rõ ràng Lam Tư Ngộ đã trả lời anh một vấn đề trước đó, thế nhưng vẫn còn cơ hội thì anh vẫn chọn hỏi vấn đề khác.
Hèn hạ ghê, Tịch Mộ vẫn an ủi mình.
Mình đang kiểm tra xem cậu ta có thực sự gặp vấn đề hay không thôi.
"Ở trên thiên đường." Lam Tư Ngộ vẫn nói câu kia.
Tịch Mộ miễn cưỡng cười, "Thiên đường như thế nào?"
Tịch Mộ nghe câu hỏi của anh thì lập tức đứng lên, sau đó kéo cổ tay anh. Cậu ta kéo theo Tịch Mộ, rồi chạy.
"Cậu muốn đi đâu?" Tịch Mộ bị cậu ta kéo đi.
Hai người chạy ra ngoài dưới ánh mắt kinh ngạc của bao người.
Lam Tư Ngộ vẫn chạy, sau đó dừng lại ở tầng 3 thư viện. Cậu ta nói với Tịch Mộ, "Anh đợi tôi ở đây một chút."
Tịch Mộ chạy mệt rồi, nói cũng lười nói chỉ làm một động tác tay OK.
Lam Tư Ngộ đi tới giá sách, cậu ta nhìn lướt qua, sau đó rút một quyển sách ra. Cậu ta lật xem mấy lần thấy không có bản thân mình muốn thì dứt khoát vứt đi.
Tịch Mộ thở dài, sau đó yên lặng nhặt lên.
Lam Tư Ngộ lật một quyển rồi vứt một quyển.
"Cậu được rồi đó!" Tịch Mộ nổi giận.
"Tìm được rồi!" Giọng nói mang theo niềm vui bất ngờ của Lam Tư Ngộ truyền đến.
"Tìm được gì cơ?" Tịch Mộ ngồi xổm trên sàn nhà nhặt sách.
Đáp án của Lam Tư Ngộ làm anh giật nảy cả mình, "Là thiên đường."
Tịch Mộ tò mò nhìn về phía cậu ta.
"Anh nhìn đi, là Thiên đường này!" Lam Tư Ngộ cầm sách, sung sướng hướng về phía Tịch Mộ.
Tịch Mộ nhìn về phía quyển sách, đó là một quyển tuyển tập thơ, một mặt in đầy chữ tiếng anh, một mặt vẽ hình mình họa.
Thiên sứ, chúa Jesus và thập tự giá thần thánh.
Thiên đường mà Lam Tư Ngộ nói, thật ra là...
"Đây là giáo đường."
Lam Tư Ngộ xem giáo đường là thiên đường, vậy thì có thể nói, bọn họ gặp nhau ở giáo đường.
Tịch Mộ không tin giáo, anh chỉ từng đến giáo đường một lần trong đời. Đó là thời điểm anh đi du lịch nước Anh mấy năm trước, khi đó anh lạc vào một giáo đường. Trong giáp đường thần thánh, một người phương Đông con lai trẻ đến mức khó tin đang chỉ huy dàn nhạc, đoàn thánh ca mặc ái quần đồng phục màu trắng ca hát, nội dung bài hát là ca ngợi chúa. Chỉ cần nghe được âm thanh tuyệt vời thì bệnh của Tịch Mộ sẽ tái phát, thì thế anh ở trong đấy khóc đến không ra hình người.
"Cậu cũng ở đó sao?" Tịch Mộ chỉ vào Lam Tư Ngộ vừa mừng vừa sợ.
"Anh nhớ ra rồi à?" Quái vật nhỏ cũng rất vui vẻ.
Hết chương 21
Tác giả có lời muốn nói: cám ơn đã ủng hộ ~(*°? °)=3
Đôi lời muốn nói của edit: Tui đã đào thì sẽ không bao giờ bỏ hố, có chăng cũng chỉ lâu xíu thoi, cảm ơn mn đã đọc đến đây và kiên trì chờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.