Lúc mới bắt đầu phát bệnh stupor, cả người vẫn chưa hoàn toàn cứng lại.
"Này này này, quý ngài Lam Tư Ngộ à." Tịch Mộ vươn tay ra, quơ quơ trước mặt cậu.
Lam Tư Ngộ tốc độ cực kỳ chậm chạp y như hình ảnh bị chỉnh chế độ slow motion trong máy quay. Cậu ta từ từ nhấc mí mắt của mình, sau đó chớp một cái.
Đôi mắt hổ phách lại chậm rãi xuất hiện, cứ như mặt trời vén màn mây bước ra.
Lam Tư Ngộ khiếp sợ, chậm rãi nâng tay mình.
Ngay lúc Tịch Mộ cho rằng cậu ta sẽ vồ lấy mình để tìm thấy chút cảm giác cuối trên cơ thể mình thì tay Lam Tư Ngộ rơi xuống cổ tay anh. Anh cảm giác được cánh tay xương xẩu đang gác trên cổ tay của mình, Tịch Mộ nghĩ mình sẽ thấy kinh hoảng cứ như con người bị móng vuốt của quái vật tóm lấy.
Thế nhưng khó tin nổi ấy là vào giờ phút này anh lại thấy lòng mình mềm mại bình tĩnh.
Tịch Mộ quay đầu nhìn Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ cúi đầu, hai mắt không có tiêu cự, hoàn toàn mất đi linh hồn.
"Ngài Lam Tư Ngộ ơi." Tịch Mộ bất đắc dĩ nở nụ cười, "Chúng ta đang nói chuyện quan trọng đấy, cậu có thể đừng có làm tôi tuột hứng thế không?"
Lam Tư Ngộ lặng lẽ không nói gì cả.
Tịch Mộ biết, bây giờ giọng nói của mình truyền vào tai cậu ta nhất định đang giống như tiếng vọng từ hành tinh xa xôi nào đó truyền đến, vừa mơ hồi không rõ vừa kéo dài không ngừng.
"Sao thế?" Nhân viên bảo vệ nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nhan-cach-chinh-van-dang-giam-sat-bon-toi/896855/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.