Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái.
Lam Tư Ngộ nhìn anh nâng tay, ngay lập tức muốn nắm lấy. Tịch Mộ đã sớm thấy được hành động của cậu ta, lặng lẽ né tránh.
Lam Tư Ngộ tự nhiên cũng có thể nhận ra Tịch Mộ vẫn luôn lặng lẽ né tránh mình, nó bĩu bĩu môi, quay đầu qua, làm một bộ như muốn khóc.
Tịch Mộ cười lấy lòng, "Cụ thể là có ý gì?"
"Ghét anh." Lam Tư Ngộ nhỏ giọng hờn dỗi.
"Hả?" Tịch Mộ không biết mình chọc gì đến cậu ta.
Lam Tư Ngộ cắn môi một cái.
Bây giờ Tịch Mộ cực kỳ hứng thú với điều cậu ta vừa nói, "Cậu mới nói là Lam Tư Ngộ đi giết người. Trước kia đúng là là tôi có nghe qua chuyện Lam Tư Ngộ là sát thủ, thế nhưng có người nói với tôi, Lam Tư Ngộ chi là một cậu chủ nhỏ đi lạc mà thôi. Rốt cục thì đâu mới là thật?"
Lam Tư Ngộ lùi về sau, tự ôm đầu gối của mình, không muốn nói chuyện.
Tịch Mộ cảm thấy bộ dáng này của bộ xương quá đáng thương, thế nhưng anh không ngốc đến mức tùy tiện thương cảm cho cậu ta. "Nếu giờ cậu không muốn nói gì, vậy chúng ta để lần sau nói cũng được. Bây giờ, đi ăn cơm không?"
Vừa nghe đến hai chữ ăn cơm, Lam Tư Ngộ lập tức lắc đầu.
Không quan tâm việc cậu ta có muốn ăn hay không, Tịch Mộ vẫn bưng cơm vào.
Lam Tư Ngộ nhìn chằm chằm phần cơm.
Thật ra trong bụng nó không hề có gì cả, cực kỳ khó chịu, nó rất muốn được ăn gì đó. Thế nhưng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nhan-cach-chinh-van-dang-giam-sat-bon-toi/896847/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.