Một sự im lặng chết chóc bao quanh hai người.
Lam Tư Ngộ dường như đã nhận ra mình khiến cho người đối diện không vui.
Bàn tay của người này ấm áp như thế, không giống như người vẫn luôn cho nó ăn cơm. Nó không muốn thái độ của anh ta đối với nó giống kẻ kia.
Vì cứu lại bầu không khí, nó thử cầm lấy chiếc muỗng trước mặt mình, múc một muỗng đút vào miệng.
Nó nuốt một ngụm cháo, vị cháo ngon lành rơi vào chiếc bụng rỗng tuếch của nó, ấm áp cực kỳ. Thế nhưng cảm giác sợ hãi khiến nước mắt của nó như lũ vỡ đê, một bên nó vừa ăn vừa khóc, trông đáng thương cực kỳ.
Tịch Mộ chịu đủ lắm rồi."Không chết đâu!"
Lam Tư Ngộ không tin.
Tịch Mộ: "Hay là đừng ăn nữa."
Lam Tư Ngộ lập tức ngừng tay.
Tịch Mộ lắc lắc đầu, anh tính đuổi cậu ta về chỗ bác sĩ phụ trách. "Bác sĩ của cậu tên là gì, tôi kêu người đó đến đây."
Lam Tư Ngộ dõi theo anh, cắn chặt môi dưới.
Tịch Mộ không quan tâm cậu ta có nói hay không, tự anh cũng tra được. "Cậu..."
"A a a a a a a!" Ngay khi Tịch Mộ chỉ vừa mới nhả ra được một chữ, bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai.
"Ồn muốn chết!" Tịch Mộ cho là có bệnh nhân nào đó phát bệnh, kết quả vừa quay đầu, phát hiện người phát ra âm thanh đó lại là một y tá.
Y tá trẻ tuổi trang điểm khéo léo tinh xảo, vào lúc này cô đang điên cuồng, ôm lấy mặt mình, trợn mắt ngã ngồi trên sàn nhà.
"Cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nhan-cach-chinh-van-dang-giam-sat-bon-toi/896838/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.