Chương trước
Chương sau
Hai chiếc siêu xe lẳng lặng dừng lại trước cửa lớn của bệnh viện, một chiếc là Maybach màu đen, chiếc còn lại là Rolls-Royce màu trắng.
Vào giai đoạn Chúng Sâm hấp hối, giãy giụa, chiếc Rolls-Royce này đã thế chấp cho ngân hàng, đêm nay là lần cuối Lệnh Văn Sâm ngồi chiếc xe này, ngày mai ngân hàng sẽ thu hồi nó.
Giữa tháng 5, đêm khuya gió thổi hơi lạnh, Lệnh Điềm chỉ mặc một chiếc váy dài không tay chiết eo, bị gió đêm thổi một cái, cánh tay lập tức nổi lên một tầng nổi da gà.
Lệnh Văn Sâm thấy thế vội vàng cởi áo khoác của mình ra, đang muốn choàng lên cho con gái thì một kiện áo khoác tây trang màu đen đã nhanh chân đến trước.
Áo khoác tây trang phẳng phiu choàng trên vai, mang theo nhiệt độ cơ thể cùng với mùi hương tuyết tùng của người đàn ông. Lệnh Điềm ngước mắt nhìn Phó Trầm Nghiên, ánh mắt mềm mại như nước, hai má lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ.
Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển liếc mắt nhìn nhau một cái, ông yên lặng mà mặc áo khoác vào.
Lệnh Điềm dùng tay kéo sát áo khoác lại một chút, xoay người nhìn Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển nói: “Cha mẹ, hai người mau về nhà thôi, không cần lo lắng cho con.”
Vợ chồng Lệnh thị trong lòng chua xót, rồi lại bất lực. Tống Thư Uyển lo lắng mà duỗi tay ôm con gái: “Điềm Điềm, con lên xe trước đi, cha mẹ nhìn xong thì sẽ về.”
Lệnh Điềm nhìn thấy trong mắt mẹ mình tràn ngập lưu luyến, nói: “Tối mai con sẽ về nhà ăn cơm.” Cô không muốn cùng Phó Trầm Nghiên tách ra nhưng cũng không muốn cha mẹ quá nhớ mình.
Tống Thư Uyển hơi giật mình, chuyển mắt nhìn chồng đang đứng bên cạnh, Lệnh Văn Sâm xoa đầu Lệnh Điềm, do dự hai giây mới nói: “Điềm Điềm, gần đây cha và mẹ con đều rất bận, không có thời gian ở nhà, chờ mấy hôm nữa rảnh hơn, cha mẹ sẽ gọi con về.”
Lệnh Điềm cũng không nghĩ nhiều: “Vậy cha mẹ phải chú ý nghỉ ngơi đó.”
“Được.”
Phó Trầm Nghiên mở cửa ghế sau xe ra, đưa Lệnh Điềm lên xe.
“Lệnh tiên sinh, Lệnh phu nhân, tôi đưa Điềm Điềm đi trước, hai vị nếu có việc gì thì tạm thời có thể liên hệ với tôi.”
Lúc Lệnh Điềm bị xe đâm, điện thoại đang cầm trên tay bay ra vừa lúc bị một chiếc xe đi qua cán nát, đã hỏng. Chỉ có thể chờ ngày mai mua cho cô một chiếc mới.
Phó Trầm Nghiên vòng đến bên kia xe, mở cửa định bước lên thì bỗng nhiên Lệnh Văn Sâm gọi anh lại.
“Phó tổng ——”
Động tác của Phó Trầm Nghiên dừng lại, một tay đặt lên cửa xe, ngước mắt nhìn về phía Lệnh Văn Sâm: “Còn có việc gì?”
“Điềm Điềm là bảo bối của tôi,” Lệnh Văn Sâm nhìn thoáng qua con gái đang ngồi bên trong xe, “Mong cậu không ——”
Ông dừng lại, sắc mặt ngưng trọng, lo không tiếp tục nói. Ông khó chịu đến mức run lên, hai chữ "chà đạp" lên đến yết hầu rồi nhưng khó có thể nói ra.
Phó Trầm Nghiên hiểu ý ông, hơi gật đầu, trầm giọng nói: “Yên tâm.”
Nói xong, anh khom người lên xe, ngồi vào bên cạnh Lệnh Điềm.
Lệnh Điềm nằm bò trên cửa sổ xe nhìn về phía cha mẹ: “Cha mẹ, bọn con đi đây, hai người mau về nghỉ ngơi đi.”
Tống Thư Uyển dặn dò: “Ngày mai có di động mới nhớ phải gọi cho mẹ.”
Lệnh Điềm: “Con biết rồi.”
Vợ chồng Lệnh thị đứng im tại chỗ, vẫn luôn nhìn theo cho đến khi chiếc xe Maybach biến mất trong bóng đêm.
Hai mắt Tống Thư Uyển đỏ bừng, Lệnh Văn Sâm ôm lấy vai bà, trầm mặc không nói.
Hai người đứng lặng trong gió thật lâu, mãi sau Lệnh Văn Sâm mới nói: “Uyển Uyển, trở về đi.”
Ngày mai còn phải đối mặt với rất nhiều việc sứt đầu mẻ trán sự.
Hiện tại Lệnh Điềm cùng Phó Trầm Nghiên đi rồi, bọn họ vốn có thể hướng Phó Trầm Nghiên ra yêu cầu, khiến anh ra tay cứu Chúng Sâm. Nhưng một khi bọn họ nói ra điều này thì tương đương với việc dùng Lệnh Điềm đổi lấy Chúng Sâm.
Như vậy mối quan hệ giữa Lệnh Điềm và Phó Trầm Nghiên không hề bình đẳng, nhỡ một ngày nào đó con bé tỉnh táo lại, muốn rời khỏi anh thì sẽ không dễ dàng.
-
Trong màn đêm đen đặc, Maybach chạy như bay trên đường cái trống tải, đèn đường xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào bên trong, ánh sáng xẹt qua khuông mặt tuấn tú rõ nét của người đàn ông.
Phó Trầm Nghiên dựa người vào ghế, tháo hai cúc cổ áo sơ mi làm cho bản thân thoải mái hơn một ít. Xương tay anh thon dài, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, động tác cởi cúc áo là cảnh đẹp ý vui, mang theo một loại gợi cảm khôn cùng.
Lệnh Điềm nhịn không được nhìn chằm chằm anh, Phó Trầm Nghiên nghiêng mắt, “Em đang nhìn gì?”
“Đang nhìn chồng của em.” Lệnh Điềm mặt mày hơi cong, không chút bủn xỉn mà ca ngợi anh, “Sao anh ấy lại đẹp trai đến thế.”
Dáng vẻ của Phó Trầm Nghiên cực kỳ ưu việt, mi cung cốt cao, mũi đĩnh bạt, xương hàm rõ nét, lông mày hẹp dài mang theo cảm giác lạnh lẽo sắc bén, không dễ tiếp cận.
Nhưng người đàn ông này lại yêu cô, đem toàn bộ ôn nhu mà mình có đều dành cho cô, trong lòng Lệnh Điềm ngọt ngào, nhẹ nhàng mà dựa vào anh.
Người đàn ông này tốt như thế, đáng tiếc là hai người không lãnh chứng, tuy rằng cô tin anh sẽ không chạy mất nhưng cô vẫn là nên tìm cách nhanh chóng lấy được sổ hộ khẩu, biến anh thành người chồng danh chính ngôn thuận của mình.
Cô gối đầu lên bả vai dày rộng của Phó Trầm Nghiên, trên người có mùi hương hoa cam nhàn nhạt. Giống như mặt hồ ngày hè gợi sóng, tươi mát sạch sẽ, lại giống như một hồi mưa phùn dứt, nước vương lại trên đóa hoa cam nở rộ, mỗi một cánh hoa trắng tinh đều mang mùi hương ngọt thanh nhu mỹ.
Phía sau là không gian chật hẹp, mùi hương ngọt ngào trên người cô không thoát ra được, Phó Trầm Nghiên lặng im một lát, bàn tay to với qua, cầm lấy tay cô.
Bàn tay to lớn của anh ôm trọn lấy bàn tay nhỏ non mềm của cô, ấm áp khô ráo, trái tim cũng không khỏi nhảy lên theo.
Một lát sau, Phó Trầm Nghiên mở miệng nói với tài xế: “Lão Trình, tìm một cửa hàng tiện lợi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Lệnh Điềm tò mò: “Chồng ơi, anh muốn mua gì thế?”
Thanh âm của cô mềm nhẹ, ánh mắt trong vắt xinh đẹp, lộ ra vẻ hồn nhiên, giống như một tờ giấy trắng sạch sẽ, khiến đầu quả tim phát ngứa, muốn tùy ý vẽ lên trên.
Phó Trầm Nghiên không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, hơi hơi cúi đầu, ghé sát vào tai cô: “Một người đàn ông đem một người phụ nữ về nhà, em nói xem cần mua cái gì?”
Tiếng nói của anh trầm thấp, giàu từ tính, xen lẫn một tia ái muội lọt vào tai cô.
Thân thể Lệnh Điềm hơi hơi cứng đờ, trong đầu bỗng dưng nghĩ đến kệ để hàng trên quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi có những đồ vật làm người ta mặt đỏ tim đập.
Mà tim cô cũng bắt đầu nhảy dựng lên, trên mặt từ từ đỏ lên.
Tuy rằng cô đơn thuần nhưng đối với chuyện nam nữ hoan ái cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Trong nhận thức của cô hiện tại, tuy Ở nàng trước mắt nhận tri, tuy rằng Phó Trầm Nghiên rất yêu cô nhưng vì Lệnh Văn Sâm cùng Tống Thư Uyển phản đối, Phó Trầm Nghiên vẫn luôn không có chạm vào cô.
Cô cùng anh về nhà, chỉ là đơn thuần muốn bám dính lấy anh, cũng không nghĩ đến chuyện nam nữ.
Anh là không nhịn được sao? Vậy đêm nay…
Phó Trầm Nghiên nhìn gương mặt trắng nõn của thiếu nữ nhiễm màu hồng nhạt, một lát sau anh mới nhẹ nhàng mà cười một chút, ôn thanh nói: “Trong nhà không có dép cho nữ cũng không có đồ dùng vệ sinh cho em.”
Lệnh Điềm ngưng lại, chớp chớp mắt.
Hóa ra là muốn mua mấy cái này, cô còn cho rằng, cho rằng…
Trời ơi, sao cô lại nghĩ đến chuyện kia cơ chứ, mặt Lệnh Điềm lại bắt đầu nóng lên, xấu hổ đến cắn môi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.