1551 không hề bị lay động, nó cho rằng đây là quả báo của con mèo ngốc tham ăn.
Đường Hi khẽ cắn răng:【Năm trăm tích phân!】
1551 lập tức lật mặt:【Thành giao!】
Bàn tay Nhiếp Nhung kìm hãm bên eo cậu, hắn cũng không biết mình đang làm gì, chỉ đơn thuần là không muốn để cậu chạy đi.
Hắn còn thầm nghĩ vòng eo này còn nhỏ hơn so với vũ nữ trong yến tiệc, nếu như không phải bị long bào cản trở thì hắn chỉ cần một tay là đã có thể ôm được.
Tên hôn quân này khi say thì không còn bộ dạng kiêu ngạo nữa, ngược lại hình như còn có chút đáng yêu...
Không biết hệ thống dùng cách gì mà ngay lúc Đường Hi rốt cuộc không nhịn được nữa, Đức công công vội vàng chạy đến, ông cũng rất sợ vị sát thần này.
Nhưng cuối cùng lòng trung thành vẫn chiếm thế thượng phong, ông dè dặt từng li từng tí mở miệng: "Nơi này có nô tài chăm sóc cho hoàng thượng là được rồi, Nhiếp tướng quân ban ngày vội vã lên đường chắc hẳn đã rất mệt mỏi, xe ngựa đưa ngài hồi phủ đã chờ sẵn bên ngoài cửa cung rồi ạ."
Nhiếp Nhung liếc ông một cái nhưng cũng không làm khó ông, hắn như vứt củ khoai lang bỏng tay lại, giao hoàng đế nhỏ cho ông rồi sải đôi chân dài đi mất.
Thật ra hắn mới bị suy nghĩ của chính mình dọa cho hoảng hốt, làm sao hắn lại cảm thấy tên hôn quân này có vẻ đáng yêu vậy?
Nhiếp Nhung vừa rời đi, Đường Hi cũng cho Đức công công lui ra ngoài.
Cơ thể Đức công công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-meo-con-cung-cuu-vot-vai-ac/1117461/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.