Edit: phuong_bchii
________________
Thời gian chậm rãi trôi qua, lưng Tô Mạn cũng đã nhanh khoẻ lại.
Trong ánh mắt lưu luyến không rời của Nguyễn Đào, Tô Mạn trở về nhà cũ của Tô gia, Nguyễn Đào cũng trở về nhà cũ của Nguyễn gia.
Họ hàng bên Nguyễn Đào không nhiều, cùng thế hệ cũng không có ai xấp xỉ tuổi nàng.
Ăn cơm tất niên xong thì nhận lì xì, Nguyễn Danh Thành lại đưa cho nàng một cái, hàm hàm hồ hồ nói: "Là người kia, ừm, cho con."
Nguyễn Đào nắn nắn bao lì xì dày cộm, hiểu rõ gật gật đầu, tươi tắn cười nói: "Năm sau gọi chú ấy cùng nhau ăn một bữa cơm? Người ta chăm sóc ba như vậy mà, có phải hay không?"
Nguyễn Danh Thành nghe xong liền vui vẻ, vừa định trả lời thì nghe thấy Nguyễn Đào nói: "Gọi cả Tô Mạn cùng đi."
Nguyễn Danh Thành: "......"
Ông coi như không nghe thấy gì, lại kiêu ngạo quay đầu sang một bên.
Nguyễn Đào cũng không ngại ông không được tự nhiên, dù sao Nguyễn Danh Thành chính là vậy, xem ra vẫn chưa chấp nhận Tô Mạn.
Thật ra sau khi Tô Mạn bị thương cũng ra sức hỗ trợ rất nhiều, tuy rằng đều là nể mặt Nguyễn Đào, nhưng Nguyễn Đào biết ba nàng chỉ là ngoài miệng muốn chút thể diện thôi.
Nàng quấn khăn choàng cổ, liền nhao nhao đi ra ngoài sân tìm Triển Duyệt và Sư Ân.
Triển Duyệt hít một hơi khí lạnh, xoa xoa tay: "Cẩu Tử cùng Sư Ân đi ra ngoài rồi, cũng không biết hai người bọn họ đi đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590185/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.