Edit: phuong_bchii
________________
Tầm mắt Tô Mạn rơi thẳng vào trên người Nguyễn Đào, trong đầu vẫn là khuôn mặt khóc sướt mướt của Nguyễn Đào lúc cô vừa ngã xuống.
Khi đó khóc dữ dội lắm, vừa rồi lại hung dữ, bây giờ lại dịu dàng, đều là vì cô.
Trái tim Tô Mạn lập tức mềm mại không thể tưởng tượng nổi. Cô vừa kiên nhẫn giải thích những quy tắc trong giới bất thành văn kia với Nguyễn Đào, vừa cùng nàng phân tích chuyện này.
"Cho nên có lẽ xác suất không phải nhằm vào chị, lúc ấy chị cũng cảm giác dây thép trên lưng đột nhiên bị kẹt rồi, toàn bộ sau lưng đều không thể cử động, rồi sau đó đã nhìn thấy em khóc sướt mướt rồi."
"Hay để em đi hỏi những nghệ sĩ bị thương kia là ai?"
"Không cần thiết, em cứ để Đường Diệp đi điều tra là được, chỉ cần xem camera là biết, bên tổ đạo cụ nhất định sẽ toàn lực phối hợp. Bất kể là chị bị tai bay vạ gió, hay là nghệ sĩ kia xui xẻo, chúng ta đều là người bị hại."
Nguyễn Đào suy nghĩ một chút quả thật cũng là đạo lý này, nhưng nàng vẫn không khỏi đau lòng cho Tô Mạn, một khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó.
Tô Mạn trấn an nói: "Được rồi, đúng lúc trong khoảng thời gian này chị có thể nghỉ ngơi một chút, dành thời gian bên em?"
Nguyễn Đào lại ỉu xìu: "...... Em còn phải trở về đi học nữa, hơn nữa sắp sang năm mới rồi, em còn phải cùng ba về nhà cũ Nguyễn gia ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590184/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.