Edit: phuong_bchii
________________
Nguyễn Đào ra khỏi phòng bệnh của Khanh Vân, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa.
Nàng cũng không phải thật sự giận Tô Mạn, hiện tại đi ra ngoài nửa ngày, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Nàng vừa lẩm bẩm "Cũng không biết đến tìm người ta", vừa đi về phía chỗ đón xe ở bên ngoài bệnh viện.
Hôm nay Nguyễn Đào mặc một chiếc quần jean sẫm màu, tôn lên đôi chân thon dài của nàng, dưới chân đi một đôi bốt da trâu đáng yêu, trẻ trung xinh đẹp lại đáng yêu, chỉ riêng ở cửa bệnh viện cũng đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Từ sau khi nàng ra mắt tần suất được người qua đường chú ý quả nhiên cao hơn rất nhiều, Nguyễn Đào cũng không để ý những thứ này, nàng luôn luôn thẳng thắn lại to gan, chưa từng nghĩ tới phải che che giấu giấu.
Nếu sau khi ra mắt làm minh tinh phải trang điểm đi ra ngoài như một cái xác ướp, vậy chẳng thà không ra mắt còn hơn.
Đường Diệp cũng không quan tâm đến điểm này của nàng, nói với nàng đây đều là ý định ban đầu của Nguyễn Đào, dù sao bây giờ nàng còn chưa nổi tiếng, tự do tự tại một chút cũng là chuyện tốt.
Đợi đến khi nàng thật sự đạt tới được trình độ như Tô Mạn và Triệu Thính Ngư, cho dù không muốn trang điểm ra ngoài cũng khó khăn.
Nguyễn Đào đặt xe xong, huýt sáo đứng ở chỗ đó chờ tài xế tới đón nàng, cũng không chú ý tới có mấy người lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590162/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.