Edit: phuong_bchii
________________
Chúng ta hãy vụng trộm lãng mạn, đừng để thế tục biết.
Chúng ta hãy mạnh dạn lãng mạn, thế tục biết cũng sẽ trốn đi không dám nhìn.
Đối diện đu quay là một mảng ráng chiều, dưới ánh chiều tà kèm theo hào quang, mặt trời lặn luôn luôn dịu dàng lại chân thành, không có nhiệt liệt như ánh bình minh, cũng ấm áp hơn ánh trăng.
Thành phố và trên núi xa xa đều được điểm xuyết một tầng kim quang, ở trên đu quay cao chọc trời giống như là từ trong thế giới cổ tích đi ra cũng rơi xuống một trời ánh sao lấp lánh.
Tô Mạn thật lâu sau mới cùng Nguyễn Đào tách ra, nụ hôn này giống như có núi non chứng kiến, ngay cả mặt trời cũng xấu hổ trốn đi.
Ngón tay cô xoa môi Nguyễn Đào, cô cười nói: "Cho dù bị chụp cũng không sao, chị không để ý."
Trên mặt Nguyễn Đào đỏ ửng, nàng nhỏ giọng nói: "Vẫn là không được, phim của chị cũng sắp chiếu, nếu như bây giờ bị chụp hôn em, vậy không phải là chờ chị Diệp xách đao đuổi giết chúng ta sao?"
"Vậy làm sao bây giờ? Nhưng bây giờ chúng ta đang ở vương quốc cổ tích, bọn họ cũng không vào được, nếu bị Đường Diệp biết, chúng ta sẽ tìm một thế giới cổ tích khác, trốn đi thì thế nào? "
"Ý kiến hay, chị nói rất đúng. Để cho bọn họ đi khắp thế giới tìm chúng ta cũng không tìm thấy, cho bọn họ gấp chết luôn."
Hai người ăn nhịp với nhau, lại nhìn nhau cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590161/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.