Thật ra còn có một câu Nguyễn Đào chưa nói.
Gần đây luôn luôn vì nguyên nhân Tô Mạn mà nghĩ đến bà Chu, Nguyễn Đào sẽ nhớ lại những năm tháng mình lớn lên một mình từ nhỏ đến lớn.
Khoảng thời gian đó Nguyễn Danh Thành không có thời gian quan tâm nàng, nàng liền tự mình trưởng thành, chưa từng có ngày nào nói nhớ mẹ như vậy.
Có lẽ chính là bởi vì lúc trước nàng ôm chân Tô Mạn gọi mẹ, Nguyễn Danh Thành mới có thể xúc động như vậy?
Nói như vậy, Tô Mạn sẽ trở thành mẹ của chính mình, thật ra là...... bởi vì nàng?!
Nhận thức như vậy làm cho Nguyễn Đào đột nhiên cả người đều không ổn, vốn dĩ còn cười khanh khách trên mặt đột nhiên liền nhiều thêm vài phần biểu cảm giống thỏ con lúc chấn động mới có, quay đầu đi liền không nhìn Tô Mạn nữa.
Tô Mạn có chút khó hiểu, ngược lại Đường Diệp lại cười đến túi bụi.
"Tô Mạn à, trên thế giới này cũng có cô gái mà cậu không hiểu được à, mở mang tầm mắt rồi."
Tô Mạn mặc kệ cô ấy, kết quả lại đụng phải khuôn mặt như có điều suy nghĩ của Nguyễn Đào, nhìn thấy ánh mắt của cô đưa tới, Nguyễn Đào lại nhanh chóng quay đầu đi.
Về đến nhà Nguyễn Đào lập tức nhảy xuống xe, lền trực tiếp chạy thẳng vào trong phòng mình, còn nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Ngón tay Tô Mạn cong cong, dừng ở trên cửa phòng nàng, vẫn là không gõ cửa.
Đường Diệp đứng sau lưng cô, vẻ trêu tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590101/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.