Chương trước
Chương sau
"Thần có chuyện kinh sợ, không thể không gặp mặt Hoàng Thượng để xin chỉ thị!"

Hàn Lâm tướng quân quỳ dưới đất, hai tay giơ cao một tờ giấy.

Ngọc công công tiếp nhận, khom người dâng lên cho Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng vừa nhìn qua, sắc mặt ẩn dưới mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện càng ngày càng nặng nề.

"Đây là lộ trình Trẫm để Thái tử theo Trẫm đi Hoa Sơn cầu phúc."

"Đúng vậy Hoàng Thượng," Hàn Lâm tướng quân mặt mày tái mét lo sợ nói, "Thái tử cầm tấm bản đồ này đến bàn bạc cùng thần, sau đó bảo thần âm thầm chôn dấu binh lực ở con đường này, thuận theo Thái tử mà hành sự."

Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng.

"Tốt, đúng là một Thái tử tốt."

Thần phi đề xuất cho Hoàng Thượng một chủ ý, rằng trên đường đi đến Hoa Sơn cầu phúc người hãy sắp xếp thích khách giả ý ám sát, thăm dò lòng trung hiếu của Thái tử.

Nào ngờ, cánh cửa này còn chưa mở ra, Thái tử đã có an bài từ trước rồi.

"Thái tử bảo ngươi an bài binh lực, ngươi cứ nghe hắn mà làm việc, bất cứ lúc nào Thái tử có động tĩnh gì, hãy báo cáo lại với ta."

"Vâng."

Hàn Lâm tướng quân lui ra khỏi Ngự Thư phòng.

Hoàng Thượng nhìn chằm chằm đống tấu chương trước mặt, trong lòng tức giận khó chịu, đôi tay đập mạnh xuống đống tấu chương.

"Nghịch tử này quả nhiên không đợi được nữa rồi!"

Mấy năm qua Thái tử phô trương thanh thế ở khắp nơi, đặc biệt là ở Trương Dương, danh tiếng không ngừng vươn xa, quả nhiên là không chịu an phận với vị trí Thái tử này nữa rồi.

Ngọc công công hoảng sợ quỳ xuống, "Hoàng Thượng bớt giân, đã biết đi xa sẽ nguy hiểm, vậy có nên hủy bỏ.........."

"Đi, đương nhiên phải đi."

Hoàng Thượng lại lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ còn chờ đến khi nữ tử của Nam Cảnh Vương tiến vào phủ Thái Sư, đến lúc đó càng khó đối phó với nghịch tử này. Trên đường đến Hoa Sơn, Trẫm muốn cho nghịch tử này một đi không trở lại."

----------

Kiệu hỷ của Nam Hoài Quận chúa đã đến bên ngoài cửa thành Kim Lăng, nhưng phía trong thành lại xảy ra đại sự long trời nở đất.

Tiếng chuông Quốc tang xé trời, thương tiếc buồn bã không dứt.

"Thái tử vậy mà lại làm ra chuyện hành thích gi.ết vua, chuyện này tuyệt đối không thể ngờ được."

"Nhân từ đều là giả! Dã tâm mới là thật."

"Lần này thì tốt rồi, Hoàng đế bị hành thích, Thái tử phải đền tội, ngôi vị Hoàng đế này sẽ do ai ngồi? Chẳng phải thiên hạ sắp đại loạn hay sao!"

Ngồi trong quán trà, Thanh Từ nghe thấy tiếng người huyên náo, trong lòng thầm nghĩ quả thật đáng tiếc.

Đáng tiếc là, trong lúc Quốc tang không thể gả cưới, xem ra Tần Thừa Trạch muốn ngày mai thành thân, hôm nay liền trở trời rồi.

Phủ Thái Sư lập tức phủ sạch hết tất cả quan hệ với Thái tử.

Cái gì mà muốn nhị tiểu thư gả làm Thái tử phi, những cái này đều là ý của Tiên đế và Hoàng hậu, không phải ý của Thái Sư.

Có điều tình hình hiện tại, mọi người đều quan tâm ai sẽ là Tân đế, không ai rảnh rỗi đi lo chuyện tình của phủ Thái Sư.



Dù cho có ý nhắm vào, cùng không thể làm gì được Tần Thái Sư trong tình hình hỗn loạn như hiện nay.

----------

Trong thiên lao tối tăm ẩm ướt tràn ngập mùi hôi thối, Phó Cảnh Dực được ngục tốt dẫn đường, từng bước từng bước đi đến bên trong thủy lao, nơi đang giam Thái tử.

Hắn quan sát nam nhân trước mặt, vốn là Thái tử mà nay lại bị hành hạ đến mức khuôn mặt cũng bị biến dạng, đang nở nụ cười vặn vẹo nhìn hắn.

"Ta xong rồi, cũng sẽ tới lượt ngươi, ngươi đến đây để xem chuyện cười sao."

Phó Cảnh Dực không nói gì, chỉ giơ ống tay áo lên che mặt, lúc thả tay áo xuống, tức khắc khuôn mặt hắn cũng thay đổi theo.

Khuôn mặt gầy gò trơ xương, cực kỳ xấu xí, nhưng lại là gương mặt mà phế Thái tử quen thuộc hơn ai hết.

"Ngươi, ngươi, là ngươi!"

Trên khuôn mặt bẩn thỉu nhuốm máu đen thoáng qua vẻ hoảng sợ, sau đó là vẻ tức giận, phẫn nộ, "Hóa ra là ngươi!"

Phó Cảnh Dực kéo mặt nạ xuống, đốt cháy nó dưới ánh nến đang bập bùng.

Không cần thiết phải nói gì cả, phế Thái tử từ từ sẽ hiểu ra.

"Cho nên.........cho nên ngươi không phải đang giúp ta, ngươi bảo ta phải thu phục lòng dân, bảo ta phải thắng trận, khiến ta khoe khoang, để ta thành thân với con gái của Thái Sư...........Ngươi là đang muốn gi.ết ta!"

Phó Cảnh Dực lạnh nhạt nhìn hắn.

Người này từ nhỏ đã là hoàng tử, mười tuổi đã được lập làm Thái tử, chỉ cần hắn yên phận chờ đợi, chờ khi phụ hoàng ch.ết đi rồi, hắn sẽ là Hoàng đế.

Nhưng hắn không muốn an phận như vậy, hắn nóng lòng muốn đem thiên hạ nắm trong bàn tay, vì vậy mới cho chính mình một cơ hội để tận dụng.

Năm năm qua, hắn mang mặt nạ tiếp xúc với Thái tử, trở thành phụ tá của Thái tử, vì Thái tử mà bày mưu tính kế, đưa Thái tử một bước lên mây được người người ngưỡng mộ.

Thái tử tâm đắc cho rằng được triều thần ủng hộ, quả thực là, bách tính truyền miệng khen ngợi là thật, triều thần cũng ủng hộ nhưng lại là câu chuyện hão huyền.

Bây giờ tường đổ, mạnh ai nấy đẩy, trong trăm quan không ai dám lên tiếng bênh vực, nói một tiếng oan uổng giúp Thái tử.

"Là ngươi, ngươi khiến phụ hoàng kiêng kỵ ta, vì lẽ đó phụ hoàng mới diệt trừ ta!"

Thái tử chưa từng liên hệ gì với Hàn Lâm tướng quân để an bài binh lực, phía sau hắn là Tần Thái sư, đâu cần thiết phải mượn binh lực từ người ngoài.

Nhưng Hoàng Thượng muốn bắt Thái tử để xử lý, nên thà tin còn hơn.

Ngược lại vị Thái tử bị phế truất này từ đầu đến cuối đều nghĩ rằng lần xuất cung này chính là (*)Hồng Môn Yến, vì vậy hắn ta chỉ có thể hành động trước để chiếm ưu thế.

(*) là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn ,bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của triều đại nhà Tần. Thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

Thái tử đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, "Phụ hoàng có truyền lại chiếu thư?"

"Có."

Lần này Phó Cảnh Dực đến là muốn hắn chết được rõ ràng, " Trước khi đi Hoa Sơn Phụ hoàng có viết hai bản chiếu thư, một phần phế bỏ ngươi, phần khác lập ta làm Thái tử."

Bộ dạng của Phế Thái tử trở nên ngớ ngẩn, khuôn mặt hiện lên vẻ đau thương.

Hắn cứng miệng một lúc lâu, cuối cùng hạ giọng cầu xin: "Ta là người sắp ch.ết, không muốn liên lụy mẫu thân, bà ấy dù gì cũng là đích mẫu.........."

Phó Cảnh Dực nở nụ cười, "Thế gian ai ai cũng đều biết ta là con trai của Thần phi, có thể Hoàng hậu cũng sẽ không quên, sinh mẫu của ta là Tế Châu Ninh thị."



Khi hắn lên năm tuổi, mẫu phi của hắn bị gi.ết ở Vĩnh Tường cung.

Chỉ vì mẫu phi hắn không chịu nịnh nọt Hoàng hậu, lại không được sủng ái, nên dễ dàng bị ám hại ngay trong hoàng cung rộng lớn này.

Hắn nhớ đến những lời mẫu phi hắn nói năm đó, con phải sống sót, nhất định phải lấy lòng phụ hoàng, chỉ có phụ hoàng mới có thể bảo vệ được con.

Nhưng phụ hoàng không hề liếc nhìn hắn lấy một cái.

Hắn ở trong cung chờ đợi nhiều năm, đợi đến khi Thần phi xuất hiện, nhìn cách phụ hoàng nhìn Thần phi, chính là u mê không thoát ra được.

Người người đều biết, quyến rũ như vậy chắc chắn sẽ được sủng ái.

Trong cung không thiếu phi tần mỹ nữ, Thần phi yêu kiều nhưng không kiêu ngạo, xinh đẹp nhưng không lẳng lơ, luôn luôn tỏ ra yếu đuối không thể tự gánh vác khiến cho người người phải thương yêu, nhưng trong thâm tâm, nàng ta cũng không phải kiểu người luôn để mặc người khác bắt nạt mình.

Nhân Thần phi làm dưỡng mẫu, đó chính là con đường đi duy nhất, không gì có thể bàn cãi.

------------

Tần Thừa Trạch và Tần Thái sư đóng cửa uống trà cả ngày trời, lúc trở về đến sân viện của chính mình, tâm tư hắn vẫn rất nặng nề.

Tần Thái sư từng là vây cánh lớn nhất của phế Thái tử, cũng từng ra mặt công khai ủng hộ, điều này người người đều biết, thậm chí một năm trước còn cật lực dâng tấu biểu, thỉnh cầu xử tử Thần phi.

Vì để ninh nọt với phế Thái tử, cũng không ít lần vô lễ với Thất Vương gia.

Nhưng hiện tai, Thất vương gia Phó Cảnh Dực lên ngôi Hoàng vị, Thần phi trở thành Thái hậu.

Tần Thừa Trạch hắn cùng với Tần Thái sư chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn văn võ bá quan hô vạn tuế với Thất vương gia mà thôi.

Tình thế không thể lạc quan.

Hiếm thấy Thanh Từ ngoan ngoãn đợi trong sân, vừa thấy hắn trở về, liền nhanh nhẹn gỡ áo choàng xuống.

"Chỉ cần Thái sư chân thành cúi đầu xưng thần, Tân Đế sẽ không để ý Thái sư."

Dù sao, triều đình cục diện bất ổn, chiếc long ỷ của Hoàng đế mới sẽ không ngồi ấm trong một năm hoặc lâu hơn được.

Biểu hiện tốt một chút cũng không phải là không tốt.

Tần Thừa Trạch ngồi trước án văn, bóp nhẹ đôi lông mày.

"Phụ thân vốn có thể làm quốc trượng trong nay mai, giờ đây sao có thể cam tâm cúi đầu đồng ý xưng thần với Phó Cảnh Dực."

"Không cam lòng thì cũng có thể làm gì, Thái tử cũng đã ngã ngựa, Thái sư còn muốn làm gì, chính là do hắn mưu toan cướp ngôi soán vị đó thôi."

Nói để ý cẩn thận nhưng không cẩn thận.

Thanh Từ đọc sách không nhiều, nhưng cũng từ thuyết thư(*) mà nghe qua được ít nhiều, từ xưa đến nay, những người nắm trong tay quyền lực hiếm có mấy ai lương thiện.

(*) thuyết thư: là biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.....

Công tử, người có từng nghĩ qua chưa, cho dù Thái tử không xảy ra chuyện gì, nếu như hắn được thuận lợi đăng cơ, hắn có thể khoan dung cho Hoàng hậu và thân thích họ ngoại sao?"

Nàng hiếm khi gọi hắn là công tử, ánh mắt Tần Thừa Trạch dời đi, "Ổn định quần thần, cũng không thể ngăn cản được những đả kích ngấm ngầm hay công khai. Ở chốn quan trường, ai chẳng muốn làm Tào Tháo."

Những lời này nghe cũng có chút đạo lý, Thanh Từ suy nghĩ một chút, cũng không thể nào phản bác lại được.

Đôi mắt đào hoa của hắn hơi ươn ướt, con ngươi sâu hơn mấy phần.

"Muội không cần sợ, nếu phủ Thái sư thật sự đến mức bị tận diệt, muội cứ cao chạy xa bay là được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.