Từ Tễ Nguyệt Lâu trở về, Tần Thừa Trạch luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thanh Từ gọi hắn một tiếng "Công tử", lúc đem chiếu thư đưa cho hắn xem cũng không hề ngẩng đầu nhìn hắn, thái độ cung kính với hắn giống hệt như những người hầu khác ở trong phủ.
"Muội làm việc rất tốt."
Tần Thừa Trạch nhìn vào đôi mắt đang nhìn xuống đất của nàng, khen nàng một cách chân thành.
Nàng trước giờ đều rất ưu tú, chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
Thanh Từ gật đầu nói: "Đây chỉ là phần chiếu thư phế Thái tử, phần chiếu thư lập Thất Vương làm Thái tử thì chưa lấy được."
Tần Thừa Trạch cười nói: "Một phần này là đủ rồi, A Từ, lại đây."
"Được."
Ngoài miệng thì nói được, nhưng nàng lại lui người ra ngoài, nàng chỉ nghe được nửa câu đầu, "Một phần này là đủ rồi," và trực tiếp bỏ quên nửa câu sau.
"A Từ?" Tần Thừa Trạch gọi nàng.
Bước chân Thanh Từ chợt dừng lại, "Công tử, người còn có gì dặn dò?"
Khi Tần Thừa Trạch bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nàng, vực thẳm nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng lớn.
"Ta đã nói rồi, ở nơi riêng tư không cần phải gọi ta như vậy."
Thanh Từ gật đầu, "Vâng."
Tần Thừa Trạch có chút lúng túng nắm chặt túi thơm bên hông, "Tối nay hãy ở lại bên cạnh ta."
Thanh Từ nhìn đôi mắt đào hoa, thâm tình như vắt ra nước của hắn. Thật là không thể sánh bằng nam nhân trong bức tranh xuân tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-hoang-hau-co-muon-hoi-cung-khong/2552996/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.