Tử Y vừa buồn bã quay đi, Tống Dịch liền đi vào. Có lẽ vì đang suy nghĩ đến chuyện khác nên cô chẳng hề thấy hắn.
Tống Dịch gầy đi rất nhiều, cô cũng chưa từng đến thăm hắn lần nào, cô đều ở bên cạnh Cố Thành. Hắn cô độc trong bệnh viện để cho căn bệnh gặm nhấm lấy da thịt, thời gian này giúp hắn suy nghĩ đến nhiều chuyện hơn, giúp hắn nhận ra một vài điều.
Về những lỗi lầm hắn đã gây, về những chuyện ngông cuồng hắn từng làm.
Bởi vì hắn không tin vao nhân quả, bởi vì nếu có nhân quả, ông trời cũng đã không tàn nhẫn cướp đi người hắn yêu. Để trái tim hắn lạnh lẽo đế cùng cực, tại sao lại không ai dạy hắn cách yêu một người chứ? Tại sao lại không ai nói với hắn phân biệt giữa dục vọng của bản thân và trân trọng hạnh phúc hiện tại chứ?
Nếu như hắn biết trước thì hắn đã không phạm sai lầm rồi.
Nhưng trên đời vốn dĩ chẳng tồn tại hai chữ “nếu như“... Có những thứ mất đi rồi mới khiến cho con người ta tỉnh ngộ, chỉ đáng tiếc lúc nào cũng chỉ dừng lại ở hai chữ “đáng tiếc“. Bởi vì một trái tim đã đau rồi, sẽ không quay lại nữa. Đâu ai yêu mãi một người không yêu mình, đâu ai ngu đạp cùn một bãi sh*t hai lần?
Thất vọng thật nhiều rồi sẽ buông bỏ thôi.
Cũng giúp hắn đi đến một quyết định lần cuối cùng trong đời. Hắn tiến đến bên cạnh chậm rãi nói với bác sĩ.
- Vợ tôi, anh đừng lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-da-nguoc-ten-tra-nam-do-chua-/3470160/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.