Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy liền cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang ôm lấy mình. Cô giật mình quay sang nhìn thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của Cố Thành.

Tử Y hoang mang giở chăn lên nhìn thấy cả hai đều không mặc đồ. Cô nhớ lại bản thân đêm hôm qua đã mặt dày quấn lấy cầu xin anh hết lần này đến lần khác.

Cô bất giác bật khóc nức nở, thực sự hôm qua cô đã rất sợ và mong muốn lại được gặp anh. Cô không muốn bị tên khốn Vũ Nhiêu cưỡng bức.

Cố Thành nghe tiếng khóc thút thít của cô thì giật mình tỉnh dậy, anh không biết phải làm sao cả. Anh biết bây giờ cô rất ấm ức và thể nào cũng oán trách anh tại sao lại lam6 chuyện đó với cô cho mà xem.

- Tử Y, anh xin lỗi. Quả thực hôm qua nah không cố ý làm như vậy đâu. Chỉ là anh thấy em khó chịu quá, anh sợ em không chịu được nên đã tự ý.

- Anh nói dối... Rõ ràng lúc đó là em chủ động đề nghị trước, Cố Thành, hôm qua em sợ lắm, em không muốn bị tên khốn đó cưỡng hiếp đâu.

- Ngoan, không sao rồi.

- Hức... Em sợ lắm, em đau lắm.

Cố Thành cụp mặt nhìn xuống gương mặt đầy nước mắt của cô. Anh muốn ôm lấy cô an ủi nhưng anh sợ mình làm như vậy sẽ chỉ khiến anh thêm tức giận thêm nên đành thôi.

- Em hối hận vì người đó là anh sao? Anh xin lỗi, anh biết em đang chờ mong người đến là Tống Dịch nhưng anh không nỡ nhìn em bị giày vò trong đau khổ.

Tử Y thấy anh như vậy mà còn tủi thân hơn. Rõ ràng là lúc đó cô đã vô cùng mong chờ anh nhưng không hiểu tại sao anh lại xin lỗi chứ?

- Cố Thành, hôm qua em rất vui vì anh đã đến nhưng Cố Thành, anh... anh không chê em chứ?

- Tại sao anh lại chê em?

- Em là phụ nữ đã có chồng, có con, em còn sinh con cho người đàn ông đó nữa. Người như em không xứng với anh đâu. Cho nên em đã đuổi anh đi thật xa, nhưng anh lại quay về.

Cố Thành kéo cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng, đưa tay vuốt vuốt bờ vai trần của cô.

- Sao anh lại chê em được chứ? Nếu như anh thật sự để ý đến quá khứ của em thì đã không theo em suốt bốn năm, đã không bỏ chạy giữa chừng đến cứu em rồi. Tử Y, được ở bên cạnh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của anh. Anh chỉ sợ em không cần anh.

Tử Y ngước đôi mắt ngần nhận nước lên nhìn anh, hai tay cô ôm chặt lấy anh.

- Cảm ơn anh Cố Thành. Sau này anh đừng bỏ mặc em nữa có được không?

Sau chuyện này, Tử Y đã hiểu rất rõ lòng mình.

- Không sao rồi, sau này anh sẽ bảo vệ cho em. Anh đưa em về nhà nhé. Chuyện này, Tống Dịch...

- Anh đừng nói cho hắn ta biết.

Cố Thành bước xuống nhắt lại quần áo đưa cho cô, hai má anh đỏ bừng. Anh không dám tin là đêm qua cả hai đã làm chuyện đó với nhau, lại còn làm không chỉ một lần. Trong lòng anh lâng lâng hạnh phúc vì không dám tin tất cả đều là sự thật.

- Anh quay lưng lại đi.

- Không phải đêm qua anh đã thấy hết rồi sao?

Bây giờ đến lượt Tử Y đỏ bừng mặt. Rõ ràng đây không phải là lần đầu của cô nhưng Tử Y vẫn có chút cảm giác bối rối giống như lần đầu tiên cô biết yêu một người vậy.

Cho dù trái tim cô đã từng bị người cô yêu thương chà đạp, nhưng Cố Thành đã sưởi ấm nó. Anh cho cô biết rằng thì ra trên thế gian này vẫn còn có người yêu cô nhiều như vậy.

- Hai người đang làm cái trò gì vậy hả?

Hai người giật mình quay đầu lại nhìn.

Cánh cửa bị đạp mạnh ra, người đàn ông tức giận đi vào, gương mặt hung hăng đỏ trạch, ánh mắt như đang muốn giết chết hai người bọn họ.

Người đến là Tống Dịch.

Hai người không biết tại sao Tống Dịch lại có mặt ở đây, cảm giác giống như đang làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang tại trận. Tử Y toàn thân cứng đờ, cô quên mất là bản thân đang cài cúc áo, đưa ánh mắt sợ sệt nhìn Tống Dịch, vốn dĩ đây mà điều mà cô biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Tống Dịch nhìn thân thể đầy dấu vết hoan ái trên người Tử Y mà trong lòng hắn hừng hực lửa nóng, trong lòng sôi sục cơn cuồng nộ. Nếu được anh muốn giết chết Cố Thành ngay lập tức.

Cố Thành lấy thân mình chắn ngay trước mặt Tống Dịch để cho Tử Y núp đằng sau lưng anh.

- Tống Dịch, anh nghe tôi giải thích. Chuyện này không liên quan gì đến Tử Y cả. Tất cả là do tôi, anh muốn đánh, muốn giết gì thì nhằm vào tôi đây.

Tống Dịch xông đến, tóm lấy cổ áo Cố Thành đầy giận dữ, hai mắt hắn ta đỏ ngầu như đang muốn giết chết người đàn ông trước mặt này vậy.

- Tại sao vậy? Chẳng phải mày đã đi rồi sao? Sao mày lại còn quay về, sao lại muốn cướp vợ của tao?

- Bởi vì tôi yêu cô ấy, anh nói xem lúc cô ấy cần anh nhất thì anh đang ở đâu vậy? Nếu như tôi không đến kịp thì cô ấy đã bin cưỡng hiếp rồi anh có biết không?

Tử Y chạy đến muốn gỡ tay Tống Dịch ra khỏi cổ cưa Cố Thành, bây giờ hai người đàn ông đang đánh nhau vì cô.

- Tống Dịch, anh bình tĩnh đi. Anh ấy không có lỗi gì cả, lỗi là ở tôi. Đêm qua là tôi chủ động yêu cầu anh ấy giải thuốc. Tôi là loại phụ nữ như vậy đó, nếu như anh cảm thấy tôi không xứng ở bên cạnh anh nữa, vậy thì chúng ta ly hôn đi.

Ly hôn đi! Ly hôn đi!

Trong đầu hắn vang vọng lên câu nói đó của cô không ngừng nghỉ. Đầu óc như quay cuồng, đôi chân hắn như muốn khụy ngã.

Chẳng phải ngay lúc này đây cô nên nói xin lỗi hắn và quỳ xuống mong hắn tha thứ hay sao?

Thay vào đó cô lại nói muốn ly hôn với hắn. Muốn chấm dứt hết tất cả với hắn vì người con trai này.

Vậy thì thời gian qua, cô đối với hắn là gì đây?

- Tử Y, em làm loạn đủ chưa? Em mau xin lỗi đi, xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho em.

- Tôi sẽ không xin lỗi anh đâu. Tất cả đều đã là sự an bài của số phận cả rồi, chúng ta ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc đâu.

Tâm trạng của Tống Dịch như rơi xuống vực thẳm. Chẳng phải mấy ngày trước cô và hắn vẫn còn hạnh phúc cười đùa, cùng nhau tính đến tương lai sao? Phút chốc tất cả đều vì sự xuất hiện của tên đàn ông này mà thay đổi mọi thứ.

Là tại vì sao?

- Em là vì hắn nên mới muốn bỏ rơi tôi có đúng không? Vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ giết chết hắn ta.

Tống Dịch tức giận liên tục đấm vào mặt Cố Thành mấy cái. Hắn không muốn phải chia sẻ người phụ nữ hắn yêu với bất kỳ ai cả?

- Anh có tư cách gì mà chất vấn tôi. Từ lúc bắt đầu anh đã có bao giờ thật lòng với em ấy? Rõ ràng là em ấy thích em trước nhưng anh lại đối xử với cô ấy như vậy. Tôi đã từng nói rồi, nếu như nah không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy vậy thì tôi sẽ là người làm điều ấy.

- Thằng khốn này! Tao còn chưa chết thì cả đời này mày cũng đừng hòng mơ tưởng cướp được cô ấy.

Cả hai cự cãi, không ai chịu nhường ai, anh một đấm, tôi một đấm, đánh đến đánh nhau đến chảy cả máu miệng cũng không thấy ai chịu nhường ai cả.

- Các người đừng đánh nhau nữa.

Tử Y hét lớn lên chạy đến ngăn cản, trong lúc giằng co Tống Dịch đã vô ý vung tay, lực quá mạnh khiến lưng cô bị đẩy mạnh vào giá sách bên cạnh khiến nó bị đổ xuống.

- Tử Y!

Cố Thành vội vàng chạy đến lấy thân thể mình ôm lấy cô, toàn bộ giá sách đổ ập lên tấm lưng rộng lớn của anh.

Đè nén cơn đau từ sống lưng truyền đến như muốn xé thân thể ra làm hai. Anh nhìn cô ở dưới thân mình, sốt sắng hỏi.

- Em không sao chứ?

- Em không sao? Cố Thành anh không sao chứ?

- Anh không sao, em đừng khóc, em không sao... là anh yên tâm rồi.

Cố Thành bất ngờ phun ra một ngụm máu rồi nằm vật ngã xuống dưới nền nhà. Tử Y hốt hoảng, gọi lớn tên anh.

- Cố Thành, anh làm sao vậy, anh mau tỉnh lại đi. Anh không được xảy chuyện gì đâu. Cố Thành, anh không được ngủ đâu Cố Thành.

Tống Dịch đứng sững người trước tình huống bất ngờ hiện tại. Hắn không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, hắn giật mình vội vàng chạy đến đỡ giá sách lên, nhìn thấy Cố Thành đã bất tỉnh nằm đè lên Tử Y, cô đang òa khóc nức nở.

Tống Dịch đi đến bên cạnh sốt sắng hỏi.

- Tử Y, em có làm sao không? Cố Thành, cậu ta...

- Làm ơn, tôi cầu xin anh! Gọi giúp tôi xe cứu thương đi! Tống Dịch, nếu như anh ấy mà xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh đâu.

(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.