Chương trước
Chương sau
Trong lòng bà, hắn vẫn mãi luôn là đứa con trai bà yêu thương như vậy.

- Không sao, biết sai sửa lại là tốt. Sau này một nhà bốn người chúng ta sẽ vĩnh viễn sống hạnh phúc.

Tống Dịch nghe thấy những lời này, nước mắt hắn trực trào ra ngoài, đôi mắt hắn hoen đỏ, nước mắt đã rơi thấm đẫm gương mặt đau khổ của hắn.

- Mẹ đồng ý tha thứ cho con rồi sao?

- Không có người mẹ nào là giận con cái mình cả đời được cả. Con có sai, có ngu dốt thì vĩnh viễn vẫn là con của mẹ.

Hắn chạy đến ôm lấy mẹ hắn, mẹ hắn ôm lấy hắn vào lòng như những ngày thơ dại. Hắn thật ngu khi vì một người phụ nữ lại lựa chọn từ bỏ đi mẹ mình.

Hắn sai rồi.

Tử Y nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi chạnh lòng suy nghĩ. Có phải là cô nên buông bỏ rồi không?

Hận thù chỉ gieo thêm hận thù, oán hận chỉ gieo thêm oán hận.

Buông bỏ được thì lòng sẽ bình yên.

Thằng bé nhìn thấy Tống Dịch và bà Tống như vậy thì trong lòng cũng thầm thở nhẹ ra một hơi. Nếu như mẹ đã quyết định rồi, thì cậu sẽ tôn trọng quyết định này của mẹ.

Chỉ cần người đàn ông kia tốt với mẹ thì cậu cũng sẽ miễn cưỡng mà chấp nhận hắn ta. Dù sao thì đó cũng là cha của cậu bé, trong người cậu đang chảy dòng máu của hắn ta. Cho dù có muốn cắn đứt đến đâu thì cũng không thể phủ nhận được điều đó.

Cho dù trước đây hắn đã từng làm mẹ khóc, mẹ buồn nhưng chỉ cần hắn chịu sủa đổi, mọi thứ có thể vẫn còn cứu vãn được.

Tống Dịch đi lại gần bên ôm lấy Đô Đô ngồi vào trong lòng. Hắn nhìn gương mặt xanh xao của con mà đau lòng, tóc cậu bé rụng nhiều sau khi điều trị. Tống Dịch mua xe đồ chơi đưa đến để an ủi thằng bé.

Nhìn thân hình bé nhỏ ngồi vào lòng Tống Dịch giống hệt với phiên bản nhỏ ngày bé của hắn. Tống phu nhân cũng phải thừa nhận Tử Y rất khéo đẻ.

Bà nhìn cô một lượt, cô của bây giờ xinh đẹp và toát lên một khí chất gì đó mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vừa nhìn liền khiến cho con người ta bị thu hút.

- Tử Y, mấy năm qua con đã chịu khổ rồi. Con và thằng bé những năm qua sống có tốt không?

Bàn tay chai sần của bà khẽ nắm lấy bàn tay cô, cố gắng an ủi cô. Là con trai làm sai với cô, khiến cô chịu khổ rồi.

Tử Y nhìn bà, đôi mắt hiện lên sự biết ơn. Cô lắc đầu.

- Không sao đâu mà mẹ. Con cũng quen rồi, tình trạng của Đô Đô sẽ sớm tốt lên thôi.

- Thằng bé cần phải sớm hiến tủy mới sớm hồi phục được đúng không?

- Dạ, bác sĩ nói chỉ cần thằng bé khỏe hơn một chút thì có thể tiến hành làm phẫu thuật ghép tủy.

- Phải lấy tủy của Tống Dịch?

Tử Y gật đầu, trong lòng cô không khỏi lo sợ. Tống phu nhân đã trải qua nhiều sự đời, cô sợ bà sẽ nhận ra được điều gì. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực khi đối diện với bà.

- Ừm, hiến thì hiến. Coi như trả lại nợ nó nợ mẹ con của con. Con đừng lo lắng.

- Dạ.

Sau khi chào tạm biệt Tống phu nhân, Tử Y đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cô nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước của mình trong gương.

Cô làm vậy là đúng hay sai? Cô có nên buông tay hay không?

Khi cô bước ra ngoài thì cứ có cảm giác ai đó đang đi theo mình. Cô quay lưng lại thì không thấy ai cả, trong bệnh viện có rất đông người qua lại. Cô không biết có phải là mình đang nhìn lầm không nữa.

Đột nhiên ở một ngã rẽ vắng người qua lại, cô bị một người đàn ông chặn đường.

- Cô là vợ của Tống Dịch?

- Phải, có chuyện gì không?

- Không, chỉ là chồng cô hại công ty tôi phá sản. Nợ chồng thì vợ trả, cô trả thay hắn đi.

- Sao cơ?... ưm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.