Chương trước
Chương sau
- Vậy có nghĩa là nếu như ly hôn, tôi không có khả năng nào đoạt được quyền nuôi Đô Đô đúng không?

- Đúng vậy.

- Vậy... nếu như hắn ta chết thì sao?

Luật sư nghe xong có chút kinh ngạc không thốt nên lời. Rõ ràng là Tống Dịch vẫn còn sống khỏe mạnh sờ sờ ra đó. Thế mà cô lại dám đi hỏi đến chuyện nếu như hắn ta chết đi.

Thật sự không sợ hắn nghe được sẽ nổi giận hay sao?

Nhưng chung quy ông ta vẫn phải trả lời cô.

- Đương nhiên là nếu chủ tịch Tống chết, cô sẽ là người được hưởng tất cả tài sản của Tống thị và cả quyền nuôi dưỡng đứa bé.

Trên đôi môi đỏ xinh đẹp khẽ thấp thoáng ý cười. Vị luật sư lớn tuổi cũng không dám đoán bừa dụng ý trong nụ cười này của cô. Chỉ cảm thấy anh nắng ban trưa rọi vào, khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp nhưng ánh mắt lại buồn không tả siết.

- Vậy được rồi, cảm ơn ông.

Tử Y tiễn luật sư ra về. Sau đó liền đi vào trong phòng lựa ra một chiếc váy xinh đẹp nhất, mặc lên người. Trang điểm thật xinh đẹp, sau đó nói với Lý Mai hôm nay cô và Tống Dịch sẽ trở về nhà rất trễ.

Lý Mai cũng lấy làm ngạc nhiên vì cách đây không lâu vị phu nhân này vẫn còn tỏ ra vô cùng bài xích với ông chủ của họ. Vậy mà từ lúc ở bệnh viện trở về liền thay đổi đến chóng mặt.

Giống như đã trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.

Sau khi chuẩn bị xong, cô liền kêu tài xế đưa mình đến công ty của anh. Khi Tử Y đến nơi, thư ký Trình cũng lấy làm ngạc nhiên. Bao lâu rồi anh mới thấy Tử Y đến tận công ty tìm gặp Tống Dịch?

- Phu nhân, sao cô lại đến đây?

- Đây là công ty của chồng tôi, chẳng lẽ tôi không được đến sao?

- Được chứ ạ. Cô vào đi, chủ tịch có lẽ đang ở bên trong.

Tử Y lắc đầu, trên khóe môi nở ra một nụ cười xinh đẹp.

- Không, cậu vào trong thông báo với anh ấy một tiếng rằng tôi đến rồi. Để anh ấy ra đây gặp tôi.

Thư ký Trình kinh ngạc, chẳng lẽ là cậu nghe nhầm rồi sao? Cô mới bảo anh vào trong thông báo để Tống Dịch ra đây đón cô?

Tống Dịch chưa bao giờ hạ mình đích thân ra đón tiếp ai cả. Cho dù cô có là phu nhân của hắn ta đi chăng nữa cũng không có ngoại lệ. Có phải là cô uống thuốc đến ấm đầu rồi hay không?

- Cô vào trong tìm ngài ấy đi. Trước kia cô vẫn như vậy mà, chủ tịch sẽ không trách cứ cô đâu.

- Không! Bảo anh ấy tôi đang đói nếu như anh ấy không ra, tôi sẽ đi ăn trưa một mình.

Thấy thái độ cô cương quyết như vậy, thư ký Trình thoáng chốc liền có cảm giác gì đó rất kỳ lạ. Giống như hiện tại cô gái đang đứng trước mặt cậu không phải là Tử Y dịu dàng, hiền lành của trước kia nữa.

Cậu chỉ đành miễn cưỡng đi vào trong thông báo. Một lát sau, Tống Dịch liền đẩy cửa đi ra, nhìn thấy cô thực sự đến, hắn liền vui mừng không thôi, vội chạy đến ôm lấy cô.

- Em đến lâu chưa? Sao đến mà không báo trước với tôi một tiếng?

- Em sợ anh bận.

Tống Dịch ngơ người khi nghe cô thay đổi cách xưng hô với hắn. Trước đây lúc nào cô cũng lạnh nhạt gọi hắn bằng chú, xưng tôi. Nhưng hôm nay cô lại xưng “anh- em” với hắn.

Những từ ngữ thân mật như thể đôi tình nhân mới yêu. Đến chính hắn còn không dám tin đây chính là sự thật. Khiến hắn phút chốc rơi vào bể tình do cô tạo ra.

Có phải chăng bây giờ trong lòng cô đã đồng ý chấp nhận tình yêu của hắn? Cho dù là không phải như thế đi chăng nữa. Chỉ cần có thể nghe cô nói những lời ngọt ngào như vậy đối với hắn một lần, hắn cũng cảm thấy đủ mãn nguyện rồi.

Dù sao thì trước đây cô cũng yêu hắn nhiều như vậy, bây giờ bọn họ lại có con trai, chuyện tái hợp chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tống Dịch lâng lâng trong niềm hạnh phúc.

- Không, tôi không bận. Lúc nào tôi cũng có thời gian dành cho em, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào, tôi cũng đều sẽ ở bên cạnh em.

Lúc mới nãy nghe Trình Khiêm đi vào báo cô đến tìm hắn. Hắn còn không dám tin đó là sự thật. Từ lúc trở về, cô chưa từng chủ động đến tìm hắn, lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt với hắn, vậy mà hôm nay cô lại chủ động đến tìm hắn.

Trong lòng hắn trào dâng hạnh phúc, ngay lập tức bỏ hết đống tài liệu trên bàn xuống, chạy ra đây tìm cô.

Giống như một đứa trẻ đang chờ đợi điều gì đó rất lâu rồi.

- Lúc trước tất cả đều là lỗi của tôi khiến em buồn lòng, từ giờ tôi sẽ làm theo mọi điều mà em mong muốn.

Tử Y nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen thẳm của hắn.

- Tất cả sao?

- Phải, tất cả những chuyện em muốn.

- Vậy... bây giờ chúng ta đi ăn trưa có được không? Mới nãy lúc ở nhà em liền nghĩ muốn được đi ăn trưa với anh nên liền đến đây, không phiền đến anh chứ?

Tống Dịch liền ngay lập tức trả lời.

- Không phiền, không phiền một chút nào cả.

Đàn ông chính là như vậy. Bạn càng điên cuồng theo đuổi anh ta, anh ta lại càng không xem bạn ra gì.

Bạn càng lạnh nhạt với hắn ta, hắn ta lại càng coi trọng họ. Đàn ông ấy mà, luôn thích cảm giác đi chinh phục, cảm giác mình giống như là kẻ làm chủ cuộc chơi này.

Những thứ quá dễ dàng mà có được thường thì chẳng có gì hấp dẫn cả.

Dù sao thì thứ vĩnh viễn không bao giờ có được mới chính là thứ tốt đẹp nhất.

Nhưng đáng tiếc, trong ván cờ này, cô mới là người kiểm soát tất cả.

Tử Y khoác tay Tống Dịch rời đi trong sự trầm trồ của mọi người. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Tống Dịch cười bao giờ, hôm nay lại nhìn thấy hắn mỉm cười ngọt ngào với cô.

Bọn họ từng nghe nói đến trước kia hắn cũng từng kết hôn nhưng người vợ đoản mệnh đó đã không may qua đời vì bệnh tim. Sau đó, hắn chỉ biết lao đầu vào công việc, không màng đến phụ nữ nữa. Bọn họ còn cho rằng hắn là một người đàn ông thâm tình.

Cho đến tận ngày hôm nay khi cô gái xinh đẹp kia xuất hiện ở đây, bọn họ mới ngạc nhiên không hiểu nổi rốt cuộc hắn đã tái hôn từ khi nào?

Chẳng ai thắng nổi lời hứa của thời gian cả.

Tử Y khoác tay hắn nghênh ngang bước đi. Hai người chọn một nhà hàng sang trọng ngay bên dưới để ăn trưa. Tử Y cố tình chọn những món ăn đắt tiền nhất cho hai người.

Dù sao thì bây giờ chồng cô cũng là chủ tịch tập đoàn Tống thị. Không giúp hắn ta tiêu bớt một chút tiền thì thật có lôi cái với bản thân ngu ngơ của trước kia.

Khi bạn yêu anh ta, bạn sẽ luôn muốn cho anh ta những thứ tốt nhất. Còn khi bạn không còn yêu anh ta nữa, thì chính là ngoài vật chất, cũng chẳng có gì muốn ở bên cạnh anh ta.

Dù sao thì mật ngọt chết ruồi, mà nhẫn tâm một chút thì sẽ không cần phải tổn thương.

Suốt cả bữa ăn, ánh mắt Tống Dịch nhìn cô có đôi chút khác lạ, Tử Y bị ánh mắt đó của hắn làm cho cô cảm thấy bứt rứt trong lòng, ánh mắt nóng bỏng đó quá mạnh mẽ, giống như đang thiêu đốt người đối diện vậy.

- Có chuyện gì sao?

- Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay em đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt ngọt ngào với anh.

- Vậy anh có thích em như vậy với anh hay không?

Tống Dịch mặt đỏ thẹn nhìn cô gật đầu.

- Tôi... Anh đương nhiên là thích rồi.

- Vậy có phải anh nên thưởng gì đó cho em hay không? Ví dụ như là... cơ thể của anh chẳng hạn...

(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.