Trời vào khuya dần chuyển sắc tím, bầu trời ùa đến một đám mây đen, báo hiệu một cơn mưa tầm tã sắp diễn ra.
Tử Y bước ra ngoài ban công, đón lấy làn gió lạnh buốt giữa cơn mưa buồn bã.
Người ta thường nói, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Con người ta thường đứng dưới mưa để cảm nhận sự buốt giá trong con tim, để suy nghĩ về những chuyện mà bản thân bình thường không dám nghĩ đến.
Không biết từ khi nào cô lại cảm thấy ghen tị với cơn mưa kia, ít ra khi buồn nó còn được khóc. Không giống như cô, lúc nào cũng phải tự mình gồng lên chống lại tất cả.
Khi con người ta đau khổ quá thường nãy sinh ra một loại ảo giác. Đời người không hẳn chỉ có yêu, đôi khi thù hận còn dai dẳng hơn cat tình yêu. Nó khiến cho con người ta mạnh mẽ mà sống tiếp.
Cô đột nhiên nhớ đến một người.
Không biết anh đã ngủ hay chưa? Đa quên cô hay chưa?
Có đôi lúc trái tim không hề nghe theo lời của lý trí. Lý trí bảo cô, muốn trả thù, trước tiên phải quên đi anh.
Bởi vì cô không xứng đáng với hạnh phúc đó.
Tử Y mãi chìm trong suy nghĩ của bản thân. Đến ngay cả những hạt mưa lất phất đã nặng hạt dần cô cũng không để ý nữa. Trong lòng đã nguội lạnh, những hạt mưa đó cứ coi như thay cho những giọt nước mắt của cô đi.
Tống Dịch từ thư phòng đi sang, phát hiện trong phòng tối om, gió từ ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-da-nguoc-ten-tra-nam-do-chua-/3470141/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.