*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tokiya - Beta: Min
Chương 5: Ngày thứ năm
Hà Lạp Dương cùng Neil đi xem bộ phim điện ảnh mới công chiếu.
Đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng, nhân vật chính có thuật đọc tâm. Xem đến đây, Hà Lạp Dương nhịn không được mà ngưỡng mộ nói: "Nếu tôi cũng có thuật đọc thâm thì tốt rồi..."
Như thế cậu có thể đọc hiểu trong lòng Trần Khác Thanh đang nghĩ gì, đối với cậu mà nói, Trần Khác Thanh giống như một đại dương dưới bầu trời đêm mùa hạ không trăng không sao, nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng bên dưới đó đến tột cùng là gì? Là nước biển tĩnh lặng, hay xoáy nước cuồn cuộn, hay là sự trầm mặc kiên cố của dãy đá ngầm khiến người ta thịt nát xương tan?
Cậu có lúc muốn biết, có lúc lại sợ hãi phải biết...
Neil cười hỏi: "Có thuật đọc tâm rồi cậu sẽ đọc trái tim tôi sao?"
Hà Lạp Dương sững người.
Đôi mắt Neil sâu thẳm, hàng lông mi dày có thể làm củi đốt, liếc mắt đưa tình: "Nếu là trái tim tôi, cậu không cần đọc, chỉ cần cậu muốn biết, tôi đều có thể nói cho cậu nghe."
Hà Lạp Dương hoàn hồn, chậc lưỡi khen ngợi: "Không hổ là người Ý."
Neil lại nói: "Cảm ơn đã khen, tôi cảm thấy tôi tương đối cần thuật đọc tâm. Như vậy tôi có thể nhìn xem người khiến cậu nhớ mãi không quên, ngay cả khi đang hẹn hò với nam nhân đẹp trai dịu dàng chu đáo như tôi, còn muốn dùng thuật đọc tâm đi soi xét tâm can người ta rốt cuộc là kẻ nào."
Hà Lạp Dương cười, thẳng thắn lại thành thật: "Là chồng trước của tôi. Ừm, chúng tôi vẫn chưa chính thức kí đơn li hôn, không phải chồng trước, là người chồng hiện tại bằng mặt không bằng lòng. Chúng tôi sắp li hôn rồi, tôi cảm thấy mình cũng chẳng phải nhớ mãi không quên anh ta."
Neil cũng không tức giận, ngược lại ôn hòa nói: "Cậu có nhớ câu nói: người có ba thứ là không thể che giấu..."
Hà Lạp Dương nhìn hắn một cái, ngập ngừng một lát, mới nói tiếp: "Cảm mạo, nghèo túng và tình yêu."
Neil gật đầu, bổ sung thêm câu sau, cho cậu một ánh mắt ý vị thâm trường, sửa thành nói giọng phổ thông, dùng giọng phổ thông trúc trắc mà không khó nghe nói: "Cậu càng muốn che giấu, lại càng giấu đầu hở đuôi."
Hà Lạp Dương trầm mặc: "...có sao?"
Neil: "Người Trung Quốc có câu thành ngữ, tôi rất thích, là "Đương cục giả mê" (*)."
(*) Đương cục giả mê "当局者迷": Nguyên câu là "Đương cục giả mê, bàng quan giả thanh"当局者迷, 旁观者清 – Người trong cuộc u mê, người bên ngoài rõ ràng minh bạch.
Neil nhiệt tình lại dịu dàng, nói chuyện hài hước, biết dỗ dành, đánh giá về khuôn mặt cũng là loại cực kì anh tuấn, còn cùng cậu nói đến như vậy... thực quá đáng tiếc.
Lời này nên dừng ở đây thôi, nói nữa thành quá rồi.
Hà Lạp Dương đưa chủ đề chuyển về bộ phim điện ảnh, thổn thức: "Nhân vật chính xuyên việt thay đổi quá khứ, nhưng mặc dù lịch sử của vô số người bị thay đổi, cuối cùng A và B trong phim vẫn đường ai nấy đi. Ném một hòn đá vào hồ nước tất sẽ có gợn sóng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bình lặng trở lại, bất kể anh làm gì, dòng sông vẫn sẽ chảy theo hướng cũ. Phương hướng của bọn họ là nhất định phải tách xa nhau, có làm gì cũng vô dụng."
Neil: "Thế nhưng chỉ cần A cần, B sẽ lập tức đến bên cạnh cậu ta."
Ừ, nói vậy cũng đúng.
Trần Khác Thanh hiện giờ gặp phiền phức, mình cũng không nề hà mà giúp đỡ hắn. Hà Lạp Dương nghĩ, không làm được người yêu, cũng không cần phải trở thành kẻ thù.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cuối cùng chẳng phải bọn họ cũng là ai đi đường nấy sao?
Có lẽ đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
***
Tiểu Lệ lần này bị Hà Lạp Dương gọi tới trông hai đứa trẻ, trong lòng cô còn có chút sợ sệt, không biết anh bạn nhỏ tên Tiều Minh này có dễ chăm không, cô từng gặp Trần Khác Thanh, trước đây cũng từng nghe qua tin đồn Trần Khác Thanh có con riêng, cô càng nhìn càng thấy đứa trẻ này quả thực giống với Trần Khác Thanh.
Trần Khác Thanh cũng đang đánh giá Tiểu Lệ, cô gái này là thư kí được tuyển vào sau khi hắn và Hà Lạp Dương ly hôn, từng gặp mặt vài lần, nhưng không quen lắm.
Tiểu Lệ phát hiện Trần Khác Thanh đang nhìn mình, nhịn không được nói: "Sao vậy? Em muốn đổi phim hoạt hình khác sao?"
Cô còn nhớ lần trước chồng cũ của ông chủ đến công ty tìm anh ấy, vô tình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đứa trẻ này mang đến cho cô cảm giác rất giống Trần Khác Thanh, chẳng lẽ thật sự là con riêng?
Trần Khác Thanh nhìn cô, làm như một đứa trẻ bình thường cười nói: "Chị ơi, chị có biết chú đi đâu không?"
Tiểu Lệ ngượng ngùng nói: "À? Cái này, chị không biết..."
Trần Khác Thanh lại hỏi: "Chú còn từng đi chơi với chú khác sao chị?"
Tiểu Lệ: "Chị cũng không biết... anh bạn nhỏ em hỏi cái này làm gì?"
Trần Khác Thanh quay mặt đi, rột rột cắn táo, làm bộ như không có chuyện gì nói: "Không có gì..."
Hà Lạp Dương đến tận tối mới trở về, tiếp quản hai đứa nhỏ.
Trẻ con 8 giờ đã phải đi ngủ, vì bồn rửa mặt hơi cao, hắn phải đứng trên chiếc ghế dài mới được, nghiêm túc chỉ cho Tiểu Vũ cách đánh răng đúng, không cho nó lười biếng.
Cảnh tượng này gợi Hà Lạp Dương nhớ tới trước kia, hồi Tiểu Vũ hãy còn nhỏ, bọn họ lần lượt trông thằng bé, buổi sáng cậu thường không dậy sớm được, cho nên đa phần đều là Trần Khác Thanh dậy sớm trông con. Cũng là hắn dạy thằng bé đánh răng, hắn để Tiểu Vũ đứng trên chiếc ghế nhỏ soi gương, nửa ôm trong lòng, sau đó đưa cho Tiểu Vũ một chiếc bàn chải đánh răng nhỏ, vừa làm mẫu dạy nó làm sao lấy kem đánh răng, làm sao đánh răng, Tiểu Vũ dựa vào lòng hắn nhìn ba trong gương vụng về mà học theo, đánh từng chiếc răng sữa sạch sẽ, Trần Khác Thanh dạy đặc biệt tốt, Tiểu Vũ lớn thế này, một cái răng sâu cũng không có.
Hà Lạp Dương hoàn hồn lại, Trần Khác Thanh lớn không nhìn thấy cậu, chỉ có Trần Khác Thanh nhỏ đang vắt khăn mặt, sau đó lau mặt cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ bị hơi nóng hun cho mặt mũi đỏ hồng, giống như một quả táo nhỏ, khâm phục nói: "Anh Tiểu Minh thực giống ba em!"
Hà Lạp Dương: Hehe, hắn chính là ba con đấy.
Tựa hồ những ngày này và trước khi bọn họ ly hôn không có gì khác nhau, tương kính như tân, sau đó nằm cùng trên một chiếc giường nhưng lại đồng sàng dị mộng, hoặc trực tiếp không nằm cùng giường.
Nhưng hiện giờ bọn họ ngược lại trao đổi nhiều hơn ngày trước!
Chung quy là tình huống đặc thù, nói nhiều nhất là sự vụ trong công ty. Hà Lạp Dương mỗi ngày đều đem tất cả những chuyện trong công ti nói cho Trần Khác Thanh, sau khi nói xong chuyện công, lại nói tới vấn đề khó giải quyết kia.
Hà Lạp Dương hỏi hắn: "Tạm thời việc đi học không có vấn đề gì, tôi và hiệu trưởng của trường đã bàn qua, ngày mai anh có thể đến trường, những thủ tục khác dần dần bổ sung. Nhưng nếu anh đến trường, bình thường nếu công ty có chuyện thì hỏi ai đây?"
Trần Khác Thanh không chút do dự nói: "Anh đã ủy thác cho em, tất nhiên là tin tưởng em, em cứ quyết định là được."
Cũng không sợ bị tôi giày vò nó tới vỡ nợ sao? Hà Lạp Dương nghĩ, trong lòng có chút ấm áp. Tiền là tất cả, nhưng có thể đứng trước đồng tiền mà nói tin tưởng mình, cũng là tuyệt đối tin tưởng đối với nhân phẩm của mình.
Hà Lạp Dương cảm giác được Trần Khác Thanh đang muốn nói lại thôi: "Sao thế? Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì sao?"
Trần Khác Thanh không nhịn được: "Hôm nay em với tên Neil đó hẹn hò thế nào?"
Hà Lạp Dương thoải mái hỏi: "Làm sao?"
Trần Khác Thanh hồi lâu cũng không nói chuyện, cậu cho rằng hắn sẽ không tiếp tục nói nữa, người này chính là như vậy, già rồi liền chỉ nói một nửa rồi dừng. Hà Lạp Dương hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng muốn đi ngủ, đột nhiên Trần Khác Thanh lại nói chuyện, khiến cậu tỉnh cả ngủ: "Dương... Hà Lạp Dương, không phải anh cảm thấy hiện tại em tìm bạn trai là trái đạo nghĩa, cũng không nói sau lưng anh em không được đi tìm bạn trai, sau khi chúng ta chia tay, em đương nhiên có thể có cuộc sống mới của chính mình. Nhưng anh cảm thấy, ừm, anh là nói, đứng trên lập trường một người bạn -- cái người tên Neil kia tính cách tùy tiện không phải đối tượng lựa chọn tốt nhất, em có lẽ nên suy xét một chút."
Bất luận nói thế nào, giấy ly hôn của bọn họ ngày nào còn chưa kí, Trần Khác Thanh ngày đấy hãy còn là chồng cậu, bị chuẩn-chồng cũ dạy bảo nên làm thế nào để tìm bạn trai mới, chuyện này quá thần kì rồi, Hà Lạp Dương nháy mắt liền tỉnh ngủ, cứ cảm thấy lời này của Trần Khác Thanh mang thành kiến, cậu chau mày, mở miệng nói: "Anh với anh ta cũng chẳng quen thuộc. Chúng tôi được như bây giờ, anh có tư cách gì dạy bảo tôi?"
Trần Khác Thanh giống như bị nghẹn một chút: "Xin lỗi."
Hà Lạp Dương lúc này mới nhận ra hình như mình hơi quá lời, bình tĩnh lại, cậu nói: "Tôi cũng hơi kích động, xin lỗi, nhưng thực sự Neil không phải kiểu người tùy tiện. Tôi và anh ta trước mắt cũng không phát triển sâu thêm tới bước gì, suy cho cùng tình huống hiện tại của chúng ta, cũng không thể chính thức ly hôn được. Nếu cứ thế này không hồi phục, tôi ít nhất phải đợi 4 năm mới có thể ly hôn, cũng không thể làm trễ nải người ta lâu như vậy."
Trần Khác Thanh: "Chuyện này anh sẽ tiếp tục nghĩ cách, sẽ không làm trễ nải em lâu như vậy đâu."
Hà Lạp Dương: "Ừm, cảm ơn."
Có chút ngủ không được.
Hà Lạp Dương nói: "Mấy ngày trước tôi mơ thấy chuyện hồi sơ trung. Ầy, hồi đó anh thực đẹp trai, đặc biệt dễ nhìn, tôi chính là đối với anh nhất kiến chung tình đó. Tôi còn nhớ có lần anh nói chuyện với tôi, là "Bạn học, cậu có biết đi đến tòa C giảng đường thế nào không?", sau đó tôi nói "Không biết", anh lại nói với tôi "Cảm ơn".
Trần Khác Thanh: "..."
Hà Lạp Dương: "Anh quên rồi hả?"
Trần Khác Thanh: "... Không phải."
Mới rồi không phải còn chỉ trích cậu tìm bạn trai quá tùy tiện sao? Sao bây giờ lại giống như nặn kem đánh răng một chữ cũng không nói, Hà Lạp Dương hỏi: "Cái gì không phải?"
Trần Khác Thanh: "Đó không phải lần đầu tiên chúng ta nói chuyện hồi sơ trung, lần đầu nói chuyện là ở trên xe buýt, ngày đầu khai giảng. Chúng ta đi cùng một chuyến xe buýt, anh ngồi phía sau em, em đang ngủ, mà chuyến xe này chỉ đi qua trường cấp 2 của chúng ta, khi xe đến trạm anh đã kêu em dậy, anh nói "Bạn học, có phải cậu cũng đến Thất Trung không? Đến trạm rồi.", em tỉnh lại, vừa cúi đầu luống cuống tìm kính mắt vừa nói cảm ơn. Anh xuống xe trước, trước khi xuống xe còn nói với tài xế đợi em một chút. Sau này anh gặp lại em trong lớp học, mới biết chúng ta là bạn cùng lớp."
Lần này đến lượt Hà Lạp Dương trầm mặc, nghe Trần Khác Thanh nói như vậy, cậu dường như cũng có chút ấn tượng, nhưng lúc đó cậu cũng không ngẩng đầu lên -- người kia vậy mà lại là Trần Khác Thanh?
"Chờ đã, anh thế nhưng vẫn nhớ tôi sao? Tôi cứ tưởng chúng ta căn bản không quen biết, cứ nghĩ chúng ta từ cái lần đi du lịch tốt nghiệp hồi sơ trung rút thăm ngẫu nhiên ở cùng phòng mới quen biết cơ!" Hà Lạp Dương kinh ngạc nói.
Trần Khác Thanh nói: "Anh cho là em không biết anh, em còn đem tên anh từ "Trần Khác Thanh" nhớ thành "Trần Thanh"."
Mặt già của Hà Lạp Dương đỏ bừng: "Không phải, tôi là cắn phải lưỡi nên gọi sai thôi."
Trần Khác Thanh thở phào: "Thì ra là thế."
Không ngờ còn có cả chuyện này.
Hà Lạp Dương cảm thán, hỏi hắn: "Sao trước kia không thấy anh nói qua?"
Trần Khác Thanh trả lời: "Em cũng đâu có hỏi anh. Hồi đó em lúc nào cũng cun cút một mình, chỉ cắm đầu vào học hành, chẳng để ý đến ai, có lúc anh còn hoài nghi có phải em bị mắc chứng mù mặt(*),không nhớ được tên bạn học, cho nên mỗi lần anh nói chuyện với em, em đều căng thẳng như nói chuyện với người lạ, giống như anh bắt nạt em không bằng, anh cũng chẳng dám nói chuyện với em nữa. Sau này trong chuyến du lịch tốt nghiệp em lại gọi sai tên anh, anh thực sự cho là em không quen anh."
(*) Chứng mù mặt hay còn gọi là chứng mất nhận thức khuôn mặt (Prosopagnosia).
Đấy không phải bị dọa sợ, mà là vì tôi thích anh đó! Loại lời này một ông chú to xác như cậu sao có thể nói ra! Mặt mũi Hà Lạp Dương vặn vẹo nghĩ, "Tôi... tôi trước kia tính tình có chút quái gở. Anh rõ ràng là chúng tinh phủng nguyệt (*),không nên nhớ rõ loại nhân vật nhỏ bé như tôi mới phải."
(*) Chúng tinh phủng nguyệt "众星捧月 ": Được trăng sao vây quanh, ý chỉ người nhận được nhiều sự chú ý từ người khác.
Trần Khác Thanh nói: "Sao có thể?"
Sau khi nói ra những lời này, Hà Lạp Dương cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vì sao trước đây bọn họ chưa từng nói chuyện như thế này chứ?
Cậu nghiêng người qua, nói: "Trần Khác Thanh, bây giờ nghĩ, lần đầu tiên gặp anh trong lớp, tôi cũng liền cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã từng quen biết anh rất lâu về trước... mấy ngày trước tôi có mơ một giấc mơ, chính là mơ thấy anh hồi 8 tuổi, anh đang kéo tôi chạy trốn."
Vừa nói đến đây, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng mèo kêu.
Một con mèo hoang không biết từ đâu nhảy ra, đại khái là đang phát dục, kêu meo meo không ngừng.
Bọn họ bị dọa hết hồn.
Trần Khác Thanh bất ngờ ngồi bật dậy, "Anh nhớ ra rồi!"
Hà Lạp Dương cũng ngồi dậy: "Anh nhớ ra cái gì?"
Trần Khác Thanh tựa hồ như bừng tỉnh đại ngộ: "Hôm đó trước khi về tới nhà, ở dưới lầu anh gặp một con mèo đen có đôi mắt uyên ương rất cổ quái!" (1)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]