Tự thấy lời ấy kín kẽ không sơ hở, vậy mà Giang Úc Tạ càng nghe, chân mày càng nhíu chặt.
Đúng lúc ấy, đích tỷ bỗng lên tiếng gọi ta:
“Kiến Khanh, trong các muội muội của ta, muội là người ngoan ngoãn nhất. Sau này, ta cũng sẽ giúp muội tìm một vị hôn phu tốt như Hầu gia, được không?”
Các vị phu nhân nghe vậy đều khen nàng rộng lượng, nhưng ta hiểu — đây chẳng qua là cái cớ để cảnh cáo ta.
Vì vậy ta ngoan ngoãn đáp lời:
“Tạ ơn đích tỷ đã ưu ái. Chỉ là Kiến Khanh tự biết thân phận thấp kém, không xứng với người quyền quý như Hầu gia. Sau này chỉ mong tìm một thường dân, sống an ổn qua ngày.”
Đích tỷ cười bảo ta hiểu chuyện.
Còn trong mắt Giang Úc Tạ lại dâng lên một trận cuộn sóng, sắc mặt dần trầm xuống.
Lúc bọn họ còn đang trò chuyện, ta lặng lẽ chuồn ra ven hồ tránh mặt.
Tiểu công t.ử nhà Tạ Thị lang — Tạ Tự — đến tìm ta.
Chúng ta từng học cùng thư viện, hắn thích dắt ch.ó trêu mèo, bài vở đều là chép của ta.
Tạ Tự tính tình phóng khoáng, vừa thấy ta đã hào hứng kéo vào nói chuyện, từ chuyện tiên sinh giảng sai hôm nọ cho đến mấy chuyện bí mật trong phủ, nói đến mức miệng khô lưỡi rát.
Không hiểu sao, lúc trò chuyện với hắn, ta luôn cảm thấy có một ánh nhìn đang rơi lên người mình.
Nóng rát, khó chịu, như đang bị soi mói — nhưng ta không tìm ra ai đang nhìn.
Tạ Tự nói:
“Phải rồi Kiến Khanh, hôm nay mẫu thân ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-co-tuyet/5075984/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.