Đích tỷ đã nằm sẵn trên giường chờ ta.
Nàng vốn nhắm hờ mắt, ánh nhìn rơi vào những dấu vết đỏ trên người ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhìn đi nhìn lại một hồi, nàng khẽ cười lạnh: “Thuốc này quả thật lợi hại. Nếu không, với tính tình của Hầu gia, sao có thể động đến muội?”
Đích tỷ không cho ta đi tắm, bắt ta nằm lại trên giường, kê gối dưới eo suốt một canh giờ.
Đến giờ ngọ, nàng phá lệ cho ta cùng phu thê bọn họ dùng bữa.
Giang Úc Tạ đã khôi phục dáng vẻ công t.ử thanh quý thường ngày, ăn uống tao nhã, dường như chẳng để tâm đến xung quanh.
Chỉ khi ánh mắt lướt qua chiếc khăn quấn cổ ta đang đeo, hắn hơi khựng lại.
Có lẽ giữa ban ngày còn quấn khăn trong phòng quả thực quá đột ngột.
Nhưng cổ ta toàn là dấu vết hắn để lại đêm qua, sao dám tháo ra? May mà Giang Úc Tạ chỉ liếc qua một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Sau bữa cơm, đích tỷ nửa cười nửa không nhìn ta: “Kiến Khanh, muội thấy chưa? Hầu gia tỉnh táo rồi, đến nhìn muội, hắn cũng lười nhìn.”
“Đêm qua hắn chịu động đến muội, chẳng qua chỉ vì coi muội là ta thôi. Muội hiểu chứ?”
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn đáp vâng.
Vết thương nơi vai cổ âm ỉ đau, ta lén lấy t.h.u.ố.c mỡ, định đến một gian phòng trống để bôi.
Áo vừa cởi được một nửa, đầu ngón tay tán t.h.u.ố.c lên da, còn chưa kịp xoa đều —
Cửa gian phòng bỗng bị đẩy ra.
Ta hoảng hốt ngẩng đầu —
Ánh mắt vừa hay chạm phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-co-tuyet/5075982/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.