"Thật sự?" Phương Ngọc Ánh xoay người tiếp tục chống hai tay lên bàn hơi nghiên người về phía trước ánh mắt long lanh
"Không trừ lương"
Nghe được đáp án, Phương Ngọc Ánh gật đầu hài lòng "Cảm.."
Cô chưa kịp nói dứt câu đã bị chỉ huy lên tiếng chặn trước một bước "Nhưng trừ trợ cấp, người thất nghiệp làm gì có lương đúng không?"
Phương Ngọc Ánh: "... " Cảm giác vừa đạp hố chính mình đào thật khó tả.
Phương Ngọc Ánh không biết nói gì, mếu máo quay mặt sang cấp trên trang bộ mặt đáng thương "Bác Lâm..."
"Minh Khánh chỉ trêu con thôi, đừng lo lắng, Bác không phê chuẩn, yên tâm" Cấp trên cười khanh khách, đưa tay vẫy vẫy kêu Phương Ngọc Ánh lại ngồi "Sức khoẻ chuyển biến tốt là mừng, thời gian con nghỉ ngơi cũng đủ rồi đi, dù sao hiện tại không có chiến tranh nhưng chúng ta không thể lơ là, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, bỏ bê sẽ làm chúng ta xao lãng, ý chí cũng mất đi"
Vì đã có tuổi, Lương Minh Lâm dừng một chút uống một hớp trà ồn tồn nói tiếp
"Con là cá nhân duy nhất còn xót lại của đặc khu X sau chiến tranh, là may mắn của chúng ta, nhưng cũng không thể làm đặc khu từ đó mà tan biến. Minh Khánh hiện đang điều động người qua bên con để học huấn luyện chuyên sâu. Con làm một đại đội trưởng, cũng nên xuất hiện"
"Tức là mỗi ngày em đều phải ở quân doanh đi-làm" Chỉ huy sợ nàng không hiểu cố ý giải thích cũng đồng thời từng chữ nghiến răng để phát ra âm cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-chi-lai-bom-hang-sao/261253/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.