Đại nạn đã đến
Ngày hôm sau Quý Thanh xách theo bao lớn bao nhỏ ghé qua, nói là người nhà Ngũ Khang tặng, trong cục công an mỗi người một phần.
Thế giới của người có tiền người nghèo không hiểu được, tôi cho anh, anh phải nhận, không nhận? Đó chính là không nể mặt tôi, nhất định phải nhận, không nhận không được.
Cố Trường An thoáng lướt qua, có bào ngư, tổ yến, nhân sâm gì đó. Cậu có thể hiểu được, con trai bình an trở về, cái này làm gì quan trọng nữa.
Bên trong cảm kích trộn lẫn thêm vài phần ý tứ khoe khoang, vậy không phải là cảm kích ư? Cũng là cảm kích.
Cố Trường An đẩy hộp quà về phía Quý Thanh: "Phần này nên là của chị chứ, xách đến chỗ tôi làm gì?"
Quý Thanh nói: "Tôi ăn không quen."
Cố Trường An liếc mắt: "Vậy tôi ăn quen chắc?"
Hai con người nghèo khổ bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười thành tiếng.
Cố Trường An chậc lưỡi: "Quý đội, ở chung với chị lâu, tôi phát hiện ra chị cũng không nhàm chán như vẻ bề ngoài."
Quý Thanh không hề tức giận, trái lại còn lộ ra chút ý cười: "Vẻ bề ngoài tôi nhàm chán?"
Cố Trường An suy tư về hình dung: "Vẻ ngoài của chị rất chi là nghiêm khắc."
Quý Thanh: "..."
Ly trà đã thấy đáy, trên bàn trước mặt Cố Trường An chất một đống vỏ dưa, cậu ngồi phịch vào trong ghế tựa: "Trạng thái tinh thần của cậu nhóc kia sao rồi? Không lưu lại bóng ma trong lòng chứ?"
"Cũng ổn." Quý Thanh nói, "Khoảng thời gian bị giam cầm Ngũ Khang cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109363/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.