Dùng bút đỏ vẽ mặt người, là muốn trù người chết
Có tiếng bước chân vang lên từ lầu hai, là mẹ kế Liễu Thuý Phương khoác áo ngủ dày đi xuống, đá một cước vào cửa: "Mới nửa đêm canh ba, mày không ngủ mà gào quỷ cái gì? Muốn chết đúng không? Hả?!"
Bên trong không có động tĩnh.
Liễu Thuý Phương nửa đêm bị đánh thức, bà tức không chịu nổi, liền đá thêm một cước rồi mới lên lầu tiếp tục ngủ.
Trên trời vừa có tia nắng, dưới lầu lại có tiếng gõ cửa truyền vào tai Liễu Thuý Phương. Bà hùng hùng hổ hổ đi xuống, lúc thấy mặt thanh niên, biểu cảm muốn gϊếŧ người phóng hoả đều dừng lại.
Cố Trường An mang kính sát tròng, trên đầu là mái tóc giả tự nhiên, đuôi tóc xõa sát bả vai, thoạt nhìn như người làm nghệ thuật, hơi thở văn nghệ nồng nặc. Cậu mỉm cười: "Chào dì, cháu là bạn của Trương Long."
Ngọn lửa trong lòng Liễu Thúy Phương không biết đã bị dập đi từ lúc nào. Bà đánh giá thanh niên từ trên xuống dưới: "Cậu từ nơi khác tới?"
"Vâng, đúng rồi ạ." Cố Trường An vừa nói vừa đổi túi quà từ tay trái sang tay phải, động tác này có ý tứ nhắc nhở rõ ràng, đó là tôi mang cho mấy người không ít thứ.
Liễu Thuý Phương nhìn vậy, tay giữ cửa mở: "Vào đi vào đi."
Cố Trường An bước qua bậc cửa đi vào.
Phía sau khoảng sân bừa bộn là một ngôi nhà hai tầng nhỏ được xây bằng gạch đỏ, không quét vôi, trông có vẻ lạc lõng giữa không gian trắng xóa xung quanh.
Liễu Thuý Phương định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109319/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.