Giày của tôi đâu rồi 
Cố Trường An không trực tiếp xách cá mập đầu đi mà định kiếm cớ đuổi Lục Thành. Hay là nói mình muốn ăn súp trứng gà thịt viên, hỏi đối phương có thể mua giúp mình một phần được không? 
Cái cớ này không dùng được. 
Tại sao mình không tự đi mua, cũng đâu phải không có chân. 
Nhưng nghĩ theo hướng khác, trông cũng hợp tình hợp lý, không giống như bị chậm phát triển trí tuệ. Ngẫm lại... 
Cố Trường An theo bản năng đi ra góc tường ngồi xổm xuống. 
Lục Thành thấy cảnh này, mặt co giật khó phát giác, có loại kích động muốn lấy ấm nước tưới cho cậu. 
"Trường An, tôi đi ra ngoài một chuyến." 
Cố Trường An nghe được ngước mắt nhìn về phía người đàn ông. Tôi buồn ngủ anh liền đưa tôi gối? Trùng hợp đến thế? 
"Anh thật giống như rất bận." 
"Có chút thôi." 
Cố Trường An xé môi: "Không phải thất nghiệp sao?" 
Lục Thành đáp: "Chuyện trong nhà." 
Cố Trường An nhìn chằm chằm người đàn ông vài giây rồi nói: "Vậy anh cứ bận đi, đường đóng băng, nhớ cẩn thận." 
Lục Thành: "Trường An, cậu quan tâm tôi sao?" 
"Đúng vậy." 
Cố Trường An miễn cưỡng đứng lên nói, "Quay lại thì nhớ mua khoai nướng về cho tôi." 
Nghĩ tới cái gì, cậu đi đến trước mặt người đàn ông hỏi: "Ăn ngon không?" 
Lục Thành giơ kẹo dẻo đường trong tay lên: "Cậu hỏi cái này?" 
Từ ánh mắt Cố Trường An đã cho ra đáp án. 
Lục Thành cho cậu một cái. 
Cố Trường An không hài lòng liếc mắt. Chỉ một cái? 
Lục Thành lấy số kẹo dẻo đường còn lại bỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109318/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.