Vệ Nhược Hoài cúi đầu đi ra ngoài cổng, quay lại thì thấy Đỗ gia ở phía tây đường, có hai cỗ xe lừa đỗ ở trước cổng. Đám hài tử khi nãy còn chơi đùa trên xe giờ đã mất tăm mất dạng, chỉ còn lại hai con lừa đang cắm cúi nhai cỏ. Vệ Nhược Hoài đột nhiên tỉnh táo, thân thể tựa hồ như đông cứng lại, cho dù cố gắng thế nào cũng không nhấc chân lên nổi.
"Này, Đại ca, huynh đứng ngoài cửa làm gì vậy? Chờ đệ sao?" Vệ Nhược Du xoa cái bụng béo tròn, chậm rãi đi về từ nhà Tam Nữu, ợ một tiếng. "Ăn đến no căng luôn. Đại ca, huynh ăn cơm rồi à?"
"Còn nhớ rõ ta là ca ca đệ sao." Vệ Nhược Hoài vừa mở miệng đã sặc mùi giấm chua, trong lòng có hơi hoảng hốt, mình bị sao thế này? Đối diện với ánh mắt "sao huynh tự dưng phát điên" của đường đệ, Vệ Nhược Du khựng lại một chút, giả vờ bình tĩnh. "Tổ phụ giúp Đỗ bá phụ tiếp khách nên ăn cơm tại nhà họ, còn đệ qua nhà họ làm gì?!"
"Đệ cũng hỗ trợ chào hỏi khách nhân mà." Vệ Nhược Du thẳng thắn hùng hồn nói. "Người Triệu gia tới không biết đặt sính lễ ở đâu, là đệ chỉ chỗ cho họ đấy. Đại ca, đệ đoán huynh còn chưa ăn thịt viên mà Tiền nương tử mang về đúng không, nó ngon hơn bất kỳ món thịt nào đệ từng ăn ở kinh thành luôn đó." Vừa nói vừa liếm mép.
Vệ Nhược Hoài nhìn động tác của hắn, lập tức cảm thấy bản thân có lẽ đã ăn no
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ban-an-chua/3438719/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.