Bộp!
Một tiếng động vang lên cắt ngang mọi suy nghĩ của Dạ Nguyệt. Nghĩ có lẽ là Bạch Ảnh Quân đã về, cô vội chạy ra xem. Bắt gặp chú tài xế hôm qua chở cô về đang ngồi một góc tối trong sân, ngay gần sảnh. Dạ Nguyệt ngạc nhiên, bây giờ cũng đã quá trễ. Buổi tối tất cả mọi người đã về hết từ lúc 6 giờ. Vậy mà giờ vẫn còn người ở đây sao.
Dạ Nguyệt đứng sau lưng, vỗ vỗ vai của chú tài xế.
'Chú ơi, sao giờ này chú chưa về?'
Chú ấy quay lại nhìn cô.
Những tia sáng của ánh đèn trước sảnh chiếu vào người chú. Bây giờ Dạ Nguyệt mới thấy rõ và hiểu vì sao chú vẫn chưa về.
Trên người chú tài xế có vài chỗ bị bầm tím. Nhìn vết đánh giống như bị roi đánh vào. Dạ Nguyệt càng nhìn, càng nhớ lại những vết thương cũ của mình, cho đến giờ chúng vẫn còn chưa biến mất và để lại dấu tích.
Chú tài xế loay hoay nhặt những chai thuốc nhỏ bị rơi ra từ hộp y tế, Dạ Nguyệt thấy vậy cũng ngồi xuống giúp.
Nhìn thấy các vết thương vẫn chưa được xử lí xong, Dạ Nguyệt tỏ lòng muốn giúp đỡ.
'Để cháu giúp chú nhé?!'
'Thôi phiền Dạ tiểu thư lắm, để tôi tự làm được rồi!'
Cảnh Minh Trí lắc đầu, cố nặn ra nụ cười méo mó, đau đớn nhưng vẫn phải cố chịu.
Người đàn ông trước mặt cô nhắm chừng cũng tầm hơn 40 tuổi rồi. Đầu đã hai màu tóc. Cũng được xem là người có tuổi, các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-bach-tien-sinh-da-vui-chua/2979547/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.