Nhận ra chỉ là ảo giác, Nghiêm Qua có chút lúng túng rụt tay lại: "Xin lỗi, tôi chỉ... tưởng ảo giác là thật."
"Ảo giác?" Lê Thương quay đầu lại nhìn Nghiêm Qua: "Có thể đó không phải là ảo giác, sáng nay tôi thật sự bị anh đẩy từ trên này xuống."
Nghiêm Qua đột nhiên nhìn thẳng Lê Thương.
Từ những lời vừa rồi của dẫn đường, hắn cảm nhận được một chút cảm xúc khác lạ.
"Xin lỗi, có lẽ cậu vẫn còn tức giận nhưng mà tôi thực sự không cố ý." Nghiêm Qua lặp lại lời xin lỗi lần nữa.
"Tôi đã nói đều là chuyện đã qua, nếu đã qua rồi thì tôi cũng chẳng để ý làm gì." Lê Thương nói rồi đi xuống cầu thang. Nghiêm Qua không biết nên nói gì nhưng cũng không muốn cứ vậy rời đi, thế là yên lặng đi sau lưng Lê Thương.
Lê Thương xuống lầu rót cho mình một chén hồng trà, cứ ở trần như vậy uống trà trước bồn rửa mặt.
Anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Qua đứng mặt mình, đột nhiên bật cười: "Tôi phát hiện dù là trước kia hay bây giờ thì hành vi của anh vẫn không thay đổi."
"Tôi làm sao cơ?"
Nhìn thấy vị vẫn đường nay chỉ pha trà cho mỗi mình mình, Nghiêm Qua biết người này vẫn còn đang giận.
"Lúc anh muốn cái gì mà không có được thì luôn thích đứng sau lưng quấn lấy tôi, không đạt được ục đích nhất định sẽ không bỏ qua."
Nghe lời Lê Thương nói giống như đang nhận xét một đứa trẻ, Nghiêm Qua hơi chớp mắt một cái tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-anh-chu-lai-khong-ve-nha/3458554/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.