Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 3 năm 2016.
1.3.2016
Thật nhớ em.
2.3.2016
Tôi thích em, tôi sẽ không bao giờ làm hại em.
5.3.2016
Em đã trở lại, nhưng không để tôi đón em. Dư Giảm, có lúc quá độc lập là điều không tốt.
8.3.2016
Hôm nay em cực kỳ vui vẻ chạy từ phòng tranh của em đến công ty tôi, nói muốn cùng nhau về nhà. Tôi nhìn thấy màu xanh dưới đáy mắt em, đẩy em vào phòng chờ trong văn phòng, nói sẽ đi ăn tối với em sau khi kết thúc cuộc họp.
Em ngoan ngoãn gật đầu, đợi khi tôi hoàn thành xong hội nghị dài hơn một tiếng vội vàng quay lại phòng chờ, thấy em đang nằm trên giường ngủ đến hôn thiên địa ám.
Tôi kéo ghế ngồi ở trước giường hưởng thụ dáng vẻ của em, mượn trong sách một câu:
“Nguyệt sắc dữ tuyết sắc, nhĩ thị đệ tam chủng tuyệt sắc.”* (giữa vẻ đẹp của trăng với tuyết, thì em là vẻ đẹp thứ ba)
Tôi cúi đầu hôn lên hàng lông mày đang chau lại của em, em liền mông lung mở mắt.
Giữa trời đất này, tôi yêu em nhất.
10.3.2016
Em nói muốn mời tôi đi ăn tối, tôi nói em đưa tôi đến đó là được, tôi sẽ trả tiền. Em nói không sao em mời khách được, dù sao nó cũng rất rẻ.
Vì vậy, tôi lái xe em chỉ đường, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi lái xe tới trước một cửa hàng bán Ma Lạt Thang. Em đã nói rẻ chính là thực sự rất rẻ. Em bước vào cửa hàng và chào cô chủ quán, liền thuần thục lấy chiếc giỏ nhỏ lên chọn thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tuong/222909/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.