Lam Thanh lơ mơ tỉnh dậy,hai mắt híp thành một hàng dài,người loạng choạng bước xuống giường,theo thói quen khi ở kí túc xá mà đi.Cốp.Lam Thanh ôm đầu,ngồi bệt dưới đất,mắt mở lớn hơn một chút,cảnh vật trước mắt cứ hoa lên.
- Ở đây có tủ hồi nào vậy?
Lam Thanh khó khăn đứng dậy,chưa đi được hai bước,người lắc lư đụng vào tường ngã xuống đất lần hai.
“Cốc,cốc,cốc “.Giang Thiên gõ cửa mấy lần nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả.Cậu thầm nghĩ chẳng lẽ nó chưa dậy.
- Lam Thanh!- Giang Thiên đẩy cửa bước vào.- Cô dậy chưa?Lam Thanh!
Giang Thiên hoảng sợ khi nhìn nó nằm sấp dưới đất không động đậy.Cậu bế nó lên,hỏi trong rối loạn:
- Cô có sao không?Này!Tỉnh lại đi!
- Đau đầu...
- Đau đầu?- Giang Thiên lo lằng kiểm tra,trước trán nó có một vết sưng không lớn lắm nhưng đã đỏ lên hết.- Không bị sao nữa chứ?
- Mệt...
- Nhưng sao lại nằm dưới đất thế kia?
- Không biết...
- Cô tỉnh chưa?
- Chưa!
Khung cảnh chìm trong im lặng.Giang Thiên bế thốc nó đem vào phòng tắm,xả nước rửa cái mặt tèm nhem của nó.Đôi mắt đang híp kia mới chịu mở ra.
- Tỉnh chưa?Lần sau không được uống rượu nữa!- Giang Thiên nhíu mày nói.Đã không biết uống mà cứ nốc vào...thật tình...
- Á!!!!- Một tiếng hét vang dội,làm rung chuyển cả căn biệt thự lớn,chim chóc bay toáng loạn.
Trong phòng ăn,ba mẹ Hàn bịt chặt tai mà vẫn còn thấy đầu rung lên.
- Cô bị sao vậy!!!- Giang Thiên bịt miệng nó lại ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-truong-hoi-ki-luat-bang-gia-va-co-nhoc-otaku/2533701/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.