- HÀN GIANG THIÊN ĐỒ NGỐC!
Tất cả ánh mắt kéo đến chủ nhân của tiếng hét.Ở giữa cửa,một thân hình nhỏ nhắn bao trong chiếc áo khoác rộng,mặc quần jean soóc đến gối,giày bata,đội chiếc nón lưỡi trai che nửa mặt,mái tóc xanh dài phủ xuống lưng.Một tay chống thành cửa,một tay chống gối,Lam Thanh thở dốc,trông rất mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Giang Thiên sững sờ nhìn nó.Thật sự là Lam Thanh.
- Này...
- Anh rất rất ngốc!- Lam Thanh sau khi lấy lại sức,câu đầu là mắng cậu thay vì lời chúc mừng.Ngoài ra còn đính kèm món quà là hai phát đạp vào chân cậu.
- Cô làm cái gì vậy hả?- Giang Thiên nhảy lùi lại.Bàn chân bị nó đạp truyền đến cơn đau đớn cơ hồ đứng không vững nữa.
- Cái này phải hỏi anh mới đúng.Người thì ngày nào cũng gặp,anh rảnh quá hay sao mà lại để thiệp trước cửa phòng.Sao không thử suy nghĩ tới trường hợp...à không với tôi thì chắc chẳng bao giờ để ý!- Lam Thah túm lấy vạt áo cậu trừng mắt nói.
- Sao tôi có thể đưa trực tiếp cho cô khi biết sẽ bị từ chối?- Giang Thiên rống giận trở lại.
- Còn nói không ngốc!Cho dù anh có dùng giọng điệu kiêu ngạo đưa thiệp,tôi vẫn nhận.Anh tưởng tôi chỉ vì hai ba lời hống hách của anh mà giận thì không phải tôi đã lên cơn đau tim từ lâu rồi!- Lam Thanh tiện thể đạp chân cậu thêm một phát nữa.
- Này!- Giang Thiên gắt lên.
Mọi người xung quanh bị tiếng gắt của cậu dọa sợ.Nhưng riêng nó thò không,Lam Thanh hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-truong-hoi-ki-luat-bang-gia-va-co-nhoc-otaku/2533699/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.