...
Đến tối khi đã được về nhà Hiểu Khê là người đã đưa tôi về, trên đường đi cô ấy liên tục trách mắng tôi, tôi chỉ biết bên cạnh an ủi trấn an tinh thần cô ấy. Cô ấu đưa tôi vào nhà thì căn dặn dò tôi thật kỹ những gì bác sĩ đã nói sau đó tôi bảo cô ấy về đi trời đã tối rồi, cuối cùng chỉ còn một mình tôi ở lại trong căn nhà to lớn quen thuộc này.
Tôi dọn dẹp đi thuốc uống và giấy khám bệnh kỹ càng vào tủ sau đó chẳng biết tôi làm gì nữa mà ngủ đi lúc nào tôi cũng chẳng hay.
Đến khuya Luẫn Khiêu trở về, anh ấy ôm lấy tôi từ đằng sau, liên tục hôn lên lưng tôi, tôi cuối cùng cũng mơ màng tỉnh dậy xoay người liền bị anh ấy ôm chặt lấy. Đôi môi nóng bỏng của anh ấy hôn xuống môi tôi, một nụ hôn hoàn toàn nồng nàng và nhẹ nhàng. Tiếp theo từng lớp vải trên người tôi đều bị anh ấy lột sạch, cũng may đèn đã tắt nên có lẽ anh ấy sẽ không thấy dáng vử xấu xí do bệnh tật của tôi hiện giờ. Tối đó hai chúng tôi triền miên đến gần sáng mới dứt, đó cũng là lần đầu tiên anh hoà toàn nhẹ nhàng, và chẳng hề gọi tên của Tạng Vũ Yên lần nào.
...
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, tôi vội vàng tắm rửa và thay đồ, nhìn những vết hôn trên cổ tôi biết rằng đêm qua không phải là nằm mơ, bỗng trong lòng tôi dậy lên một cảm giác vui mừng.
Tôi nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tiec-mot-doi/3354455/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.