...
Trên bàn ăn bầu không khí vui tươi vô cùng, chỉ có tôi giống như là chẳng hề tồn tại, tôi như không khí chẳng ai thèm để ý đến. Ba mẹ, chồng tôi và chị gái đều huyên huyên nói chuyện với nhau, chỉ có tôi là im lặng và lắng nghe.
Ba tôi lúc nào gặp Luẫn Khiêu cũng luôn miệng khen ngợi và nịnh nọt anh ấy, mẹ tôi thì lúc nào cũng tỏ ra là một người mẹ vợ hiền hậu chu đáo với anh ấy, còn Tạng Vũ Yên chị ta tất nhiên bày ra vẻ ngây thơ trong sáng rồi, nũng nịu với anh ấy rồi.
Câu chuyện vẫn rất bình thường cho đến khi Tạng Vũ Yên nhắc về chuyện cũ của chị ta cùng Luẫn Khiêu.
"Anh Khiêu, em còn nhớ khi chúng ta còn yêu nhau đó anh rất hay dẫn em đi ăn thịt dê nướng tảng ở quán ăn gần trường đại học, bây giờ nhớ lại cảm giác hoài niệm thật. Ôi chết...em quên mất bây giờ anh là chồng của Sắc Giai mà, đột nhiên em lại nhắc thế này."
Chị ta hay thật, cố tình nhắc đến rồi làm ra bộ dạng đáng thương. Ba mẹ tôi cuốn cuồng lên đến an ủi chị ta, tôi quay sang nhìn Luẫn Khiêu vừa hay lúc đó anh ấy cũng quay sang nhìn tôi, tôi vội cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt anh ấy.
Mẹ tôi lại vô lý lần nữa, bà vừa an ủi Tạng Vũ Yên vừa nói những câu từ như cầm dao xuyên tim tôi vậy.
"Tiểu Yên ngoan, năm đó là lỗi của mẹ, là mẹ ép con đi nước ngoài thôi chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tiec-mot-doi/3354454/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.