“Em định làm món gì cho ba mẹ chồng ăn vậy?”
“Tôi làm món gì cũng không quan trọng bằng việc anh lấy tay mình rời khỏi người tôi trước khi tôi không kìm chế được bản thân mình.”
Nam Phong vẫn mặt dày không chịu buông tay ra, còn cố ý nhắc đến chuyện tối với cô.
“Nhưng mà hôm qua em nói rất thích khi anh xoa bóp chúng mà.”
“Anh..anh không biết xấu hổ hả. Sao lại nhắc chuyện đó vào lúc này.”
Hai bên tai cô đỏ ửng lên vì ngại.
Đột nhiên lúc này mẹ Nam Phong đi vào thì nhìn thấy Nam Phong đang ôm Tử Đằng từ đằng sau.
“Ờ hai đứa…”
Nam Phong quay đầu lại nhìn bà, khẽ nhíu mày.
“Mẹ.”
Tử Đằng thấy bản thân bị bắt quả tang thì vội lấy tay che mặt mình lại. Cô xấu hổ đến mức hai bên má nóng rang.
“Mẹ chỉ muốn nói hai đứa có cần gì thì nhớ nói với mẹ. Vậy mẹ đi đây.”
Nói xong, bà cười tủm tỉm đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai đứa trẻ.
Người đã rời đi, Tử Đằng liền đẩy Nam Phong ra.
“Tôi đã bảo anh buông tay ra mà anh không nghe tôi. Mẹ nhìn thấy rồi, tôi phải làm sao đây. Còn mặt mũi gì mà nhìn ai nữa hu hu…”
“Đừng khóc. Coi như là anh sai, để anh nấu giúp em.”
“Anh nấu được sao?”
Tử Đằng nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. Một người giỏi về tài chính như anh còn có thời gian để làm những việc phụ này sao. Quả thật không tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tho-tinh-yeu/3328447/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.