Sáng hôm sau.
Nam Phong vừa chỉnh lại cổ áo vừa gọi Tử Đằng dậy. Nhưng mãi vẫn không thấy cô hồi âm. Anh quay sang thì cô còn đang ngủ. Thấy vậy, anh liền nghĩ ra một cách.
Nam Phong trèo lên giường khẽ thì thầm bên tai cô.
“Cùng nhau làm thêm hiệp nữa nhé.”
Nghe thấy tín hiệu từ Nam Phong, cô đang ngủ say cũng phải giật mình thức dậy. Trong vô thức cô hét lớn:
“Không!!!”
Nam Phong nằm bên cạnh thấy việc này có hiệu quả thì cười thích thú.
“Em xem em kìa. Cứ như con mèo xù lông ha ha ha…”
Biết bản thân vừa mới bị Nam Phong trêu. Cô tỏ vẻ không hài lòng, trừng mắt nhìn anh.
“Nam Phong chết tiệt. Anh còn làm vậy với tôi một lần nữa thì đừng trách tôi bỏ nhà ra đi.”
Nghe vợ nói muốn bỏ nhà ra đi, Nam Phong liền ngậm miệng lại. Thái độ cũng thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
“Ngoan như thế là tốt. Tôi tạm tha cho anh lần này.”
“Giờ chúng ta có thể trở về nhà ba mẹ anh rồi chứ.”
“Thôi chết! Tôi quên mất. Giờ đã là mấy giờ rồi?”
Tử Đằng hốt hoảng ngồi dậy. Ngày đầu tiên sau hôm lễ chính là về nhà ba mẹ chồng. Vậy mà cô lại có thể ngủ quên đến giờ. Không biết họ sẽ đánh giá cô như thế nào nữa.
“Sáu giờ hơn.”
“Vậy thì may quá.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, may là bây giờ vẫn còn sớm. Cô vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị.
Nhưng khi cô bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tho-tinh-yeu/3326828/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.