Môi bị rách ra, Trình Tụ nhấp nhấp môi, chảy máu rồi.
Trình Tụ dùng lòng bàn tay xoa xoa, liếc cô, "Mẹ nó, em tuổi chó à?"
Lâm Hải Đường tức giận trợn mắt nhìn anh, cái cắn môi ban nãy cũng làm môi cô thấm máu anh, đỏ rực, giống như màu hoa đỗ quyên.
Nụ hôn đó, cảm giác thật không thể nói thành lời, rất nhẹ nhàng, giống như lông chim lướt qua.
Mắt Lâm Hải Đường hơi nóng lên, "Chơi vui lắm sao?"
Trình Tụ thấy cô trở nên nghiêm túc, anh nhìn vào mắt cô, trong mắt cô như có giọt nước đọng lại, "Không thì, anh đền lại em một điếu thuốc khác nhé."
Mả cha nhà nó.
Cô xoay người bước đi, ánh đèn đường dọc hành lang trở nên mờ ảo, hơi khiến cô hoa mắt.
Trình Tụ theo sau cô, nhìn dáng đi đỡ tường của cô, "Haiz, không phải chỉ hôn có một cái sao, cùng lắm thì em hôn anh lại một cái là được."
Lâm Hải Đường không quay đầu lại, giọng nói vang vọng giữa hai bức tường, mỗi một chữ như đâm vào tim, "Đã dê bà đây cũng đòi nói lí lẽ được."
Mất một lúc sau, Trình Tụ nở nụ cười cà lất cà phơ, "Lần sau em còn tiếp tục trừng anh như vậy nữa, ông đây sẽ còn hôn tiếp."
Lâm Hải Đường dừng một bước, tim run lên, "Còn dám xưng ông đây! Đúng là biết tìm lí do cho mình."
Bệnh viện chỉ còn một chiếc xe cảnh sát, Lâm Hải Đường chầm chậm bước ra, Trình Tụ đi ở phía sau, nhưng cũng không bước đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tan/2461644/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.