Dương Tôn Bảo theo lối Thường Ngộ Xuân chỉ đi miết, gã đi suốt ngày đêmkhông nghỉ vì nóng lòng lo cho tính mạng của Lan Nhi. Một ngày kia, gãđặt chân đến một ngọn núi. Đây là một vùng hoang vu hiểm trở, hầu nhưkhông có người đặt chân tới. Gã không biết đây là núi gì nên đi loanhquanh tìm một người nào đó để hỏi. Mãi đến xế chiều, Dương Tôn Bảo mớitrông thấy xa xa một ngôi nhà nhỏ. Gã đi tới và gặp một lão nông phu,đầu đội một cái nón rộng vành, tay cầm một cái cuốc, đang đi với dángđiệu nhàn tản. Dương Tôn Bảo lại gần cung kính hỏi:
- Thưa lão trượng, xin hỏi lão trượng đây là nơi đâu ạ?
- Đây là Đại Đầu Sơn! Tiểu sinh ở đâu đến vậy, và định kiếm ai ở đây?
- Tiểu bối muốn tìm Hoàng Cực lão nhân.
- Ngươi muốn tìm Hoàng Cực lão nhân à? Thế thì không được đâu, lão gia đã không tiếp ai từ mấy chục năm nay rồi.
- Nhưng, xin lão trượng cứ chỉ đường cho... Tiểu bối rất cần gặp lão tiền bối có việc vô cùng hệ trọng.
- Ta cho ngươi biết nhưng tuyệt đối không được nói cho lão gia là ta chỉ cho ngươi nhé!
Ngươi hãy đi vòng sang phía đông nam của ngọn núi, ở có một con đường nhỏ dẫn lên cao.
Ngươi cứ tìm rồi sẽ thấy.
Dương Tôn Bảo cám ơn lão. Gã đi vòng ra mé sau thì quả nhiên thấy một conđường mòn nhỏ bị che lấp bởi cây cối rậm rạp. Đường lên núi rất dốc vàkhó đi, thỉnh thoảng lại bị chắn ngang bởi một tảng đá lớn. Nhưng nhờkhinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tam-chuong/129595/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.