Mặt trời đã ló rạng. Nhưng chỉ lát sau, mưa lại sụt sùi, mãi không dứt. Lúc Hàn Đinh đi ra khỏi tòa nhà mới nhớ ra là quên mang ô. Anh không dừnglại, càng không quay đầu, cứ thế chui thẳng vào mưa. Đây có lẽ là trậnmưa cuối cùng của mùa hạ. Sợi mưa chà vào mặt, mang theo cái se lạnh của mùa thu. Hàn Đinh đi bộ ra phố lớn. Ngã tư Sùng Văn Môn vẫn tấp nập.Dòng người xe từ đường Trường An đổ về, từ ga tàu hỏa túa ra, rồi ai điđường nấy. Gấp gáp, hối hả. Sự náo nhiệt, tấp nập xung quanh càng làmcho Hàn Đinh trở nên cô độc. Sự cô độc của anh là bởi vì, anh cứ đi từng bước, từng bước về phía trước, nhưng lại không hề có phương hướng địnhsẵn!
Anh biết đi đâu?
Anh xuống ga tàu điện ngầm. Hòa vàodòng người, lên đại một chuyến tàu. Lúc lên tàu, anh chợt nảy ra ý địnhtới nhà bố mẹ. Nhưng khi đến Phục Hưng Môn, anh đột nhiên xuống tàu. Rakhỏi ga, anh trông thấy tòa nhà Quốc Xí nơi có văn phòng làm việc củaanh. Anh đi về hướng tòa nhà. Đỉnh nhọn của tòa nhà giống như một lời hô gọi. Nhưng khi đến gần, không còn trông thấy đỉnh nhọn ấy nữa, anh lạidừng lại. Ngơ ngác. Anh không biết, anh tới văn phòng để làm gì? Để báocáo ư? Vụ án này là việc anh tự nhận, không phải nhiệm vụ Văn phònggiao. Việc xin nghỉ, báo cáo, anh đều gặp Lâm. Nhưng bây giờ, anh khôngmuốn gặp Lâm. Không muốn kể cho Lâm nghe về sự trùng phùng như trongchuyện cổ của La Tinh Tinh và Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-nguoi-tinh/2542760/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.