' Cha, ngày mai là ngày giỗ của mẹ... '
Vương Đỉnh Hoa treo ngược người trên cây, chân bám vào nhánh cây nhằm để rèn luyện sức dẻo dai. Cô thấy cha mình đi đến thì liền nói, nhưng chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông này ngắt lời.
' Mau tập luyện đừng làm ồn người khác. '
' Nhưng không phải mỗi năm đều có một ngày quan trọng của mẫu thân con hay sao? Người cố tình quên hay là không nhớ thật? '
Vương Đỉnh Hoa tức tối không tập luyện nữa mà nhảy xuống đất, nhìn cha mình bằng gương mặt đỏ ửng vì lộn người xuống như vậy.
Vương Đỉnh Thất chau mày nhìn đứa con gái bắt đầu làm càn, ông kéo cô ra xa khu tập luyện để nói chuyện.
' Đây không phải là nơi để con gây chuyện! '
' Cha đừng đánh trống lảng, người thật ích kỷ khi suốt bấy lâu nay vẫn đem lòng hận thù mẫu thân con. '
Vương Đỉnh Thất nhìn đứa con gái bỏ đi kèm theo lời nói " Vậy thì không cần nữa, sẽ tự mình con làm ". Vương Đỉnh Hoa nói ông hận phu nhân mình? Đứa con này không biết rằng ông từ chối nhớ đến ngày giỗ ấy vì đó là ngày ông đau đớn nhất. Ái Như_ phu nhân của ông đã kém may mắn như thế nào khi vừa sinh Vương Đỉnh Hoa là bà cũng phải ra đi vì kiệt sức, sức khoẻ của Ái Như vốn đã rất kém nhưng lại đau đẻ giữa đêm đông và dồn hết bao nhiêu sức lực để muốn cho con mình chào đời một cách nhẹ nhàng.
Vương Đỉnh Thất bế con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-ngo-chon-am-ti/242258/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.