Diệp Du từ đầu đến cuối đều không nói gì nữa.
Cậu không chịu giải thích rõ thân phận bạn bè của tôi như vậy, khác nào cậu cũng không phủ nhận thân phận “vợ chưa cưới” của Hạ Nhu.
Tôi nhắm chặt mắt, cảm giác không chịu được nỗi đau như cắt vào ruột gan.
“A Du, lên lầu chứ? Đứng đây làm gì.” Hạ Nhu quay sang Diệp Du mỉm cười ngọt ngào, sau đó nhìn tôi hơi nghi hoặc.
Thật sự tôi không còn sức để nói gì nữa, tôi không muốn nhìn đến Diệp Du, cứ như vậy xoay người, khổ sở chạy đi.
Tiếng gọi của Diệp Du vang lên phía sau, nhưng tôi vẫn không dừng bước.
Tôi nhanh chóng vào xe, dùng sức đóng cửa lại, vội vàng đi mất.
Dọc đường đầu óc tôi trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì, trong lòng đau đớn như bị thiêu đốt.
Đến nhà, tôi dừng xe, vẫn không vội lên lầu.
Tôi mệt mỏi gục đầu vào tay lái, trong phút chốc chẳng biết nên làm thế nào bây giờ.
Tôi không thể không thừa nhận, Diệp Du định đoạt mọi vui buồn sướng khổ của tôi.
Cậu có thể khiến cho tôi đi ra từ thế giới nội tâm đóng kín để rồi tiếp nhận tình yêu của cậu, cũng có thể ném tôi vào địa ngục bất cứ lúc nào.
Cậu đáp ứng lời hứa ở bên tôi cả đời, nhưng ngay sau đó liền cho tôi biết, cậu còn có một vị hôn thê.
Trong bảy năm này, tôi biết mình mơ hồ có ý niệm chờ đợi cậu, đồng thời còn hao hết tâm tư đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-dau/2472742/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.